7
Cao Minh Huyền thoáng lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thản nhiên, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ: “Bản vương còn nhớ khi mới thành thân với vương phi, đã từng tặng nàng một cây trâm búi tóc hai nhánh màu chu sa. Khi ấy vương phi rất thích, đã đeo suốt hơn một tháng, sau đó mới cất vào hộp trang sức để gìn giữ.”
Nhắc đến chuyện này, ta tức đến nghiến răng.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, Cao Minh Huyền tặng ta cây trâm ấy. Ta vui đến rạng rỡ, liền đeo suốt một tháng rưỡi không rời, còn về nhà mẹ đẻ khoe với mẫu thân rằng phu thân chúng ta tình cảm sâu đậm, phu quân rất để tâm đến ta.
Cho đến một ngày, ta trông thấy hắn tặng một cây trâm y hệt, chỉ khác màu, cho một hồng nhan tri kỷ hắn quen bên ngoài.
Ta liền thu lại cây trâm kia, nhưng lại không muốn vì thế mà trở mặt, tổn thương tình cảm phu thê, để người đời chê cười là phụ nữ ghen tuông độc đoán.
Vì thế, khi Cao Minh Huyền hỏi đến, ta chỉ nhẹ nhàng lấy cớ sợ làm hỏng trâm, không nỡ phụ tấm lòng của vương gia.
Nghĩ đến đây, ta khẽ lắc đầu: “Ta không nhớ từng được vương gia tặng cây trâm như vậy.”
Cao Minh Huyền nóng nảy, vội nói thêm vài chuyện nhằm chứng minh thân phận, thậm chí hiếm hoi gọi ta một tiếng tên riêng: “Vãn Thư, nàng còn nhớ sau khi thành thân, hai ta từng đàm luận thơ phú. Khi ấy nàng nói thích nhất một câu của Ôn Đình Quân: ‘Linh lung xúc tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.’”
Ta mỉm cười, đáp: “Vương gia luôn quan tâm đến quốc gia đại sự, mong dân chúng an cư lạc nghiệp. Thường ngày chỉ đọc những sách trị quốc an dân, làm gì để tâm đến chuyện nhi nữ tình trường mà đàm luận thơ tình?”
Cao Minh Huyền giận đến thất sắc, lập tức mắng lớn: “Giỏi lắm, Giang Vãn Thư! Bản vương đã nhìn nhầm nàng! Tưởng nàng hiền lương thục đức, ai ngờ cũng chỉ là hạng đàn bà lòng lang dạ sói, lật mặt như trở tay!”
Hoàng thượng nghe đến đây thì che ngực ho mấy tiếng.
Thái giám đứng cạnh vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Công tử, xin ngôn từ cẩn trọng. Trước mặt Hoàng thượng không được hành xử vô lễ, càng không được ăn nói hàm hồ.”
8
Cao Minh Huyền quỳ xuống thỉnh cầu: “Phụ hoàng, nhi thần còn có Thẩm trắc phi và nhiều thị thiếp, họ nhất định có thể nhận ra thân phận của nhi thần.”
Hoàng thượng trầm mặc không nói.
Ta liền cũng quỳ xuống, thay Cao Minh Huyền cầu xin: “Phụ hoàng, nhi thần cũng lo mình mắt kém, nếu người này thật sự là Thân vương mà nhi thần lại không nhận ra, vậy chẳng phải là tội lớn tày trời sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-gi-th-nh-th-t&chuong=5]
Cầu xin phụ hoàng cho thêm một cơ hội, để Thẩm trắc phi và các thị thiếp trong phủ đến nhận mặt.”
Hoàng thượng rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
Khi Thẩm trắc phi bước vào, vừa nhìn thấy Cao Minh Huyền, nàng ta liền sững sờ kinh ngạc.
Cao Minh Huyền cố gắng đứng vững, nở nụ cười gượng gạo hướng về phía nàng ta: “Tích Nhu, nàng nhất định nhận ra ta. Ta là Minh Huyền đây, chúng ta quen nhau trong yến tiệc của Tứ đệ, vừa gặp đã yêu. Nàng từng nói sẽ không lấy ai khác ngoài ta.”
Thẩm trắc phi chăm chú quan sát hắn một lúc, sau đó lắc đầu: “Không nhận ra. Ngươi đừng tưởng chỉ cần hủy dung là có thể mạo nhận Thân vương. Thân vương phong thái lỗi lạc, dung mạo tuấn mỹ, đâu phải kẻ ăn mày nào cũng có thể giả danh?”
Thẩm trắc phi là người ta hiểu rõ nhất.
Cả đời nàng ta yêu cái đẹp, ngày thường luôn ăn vận diêm dúa lộng lẫy. Giờ đây Cao Minh Huyền đã hủy dung, mặt mũi lở loét, lại còn bị què một chân. Nếu nhận hắn trở về thì sẽ phải ngày ngày hầu hạ một kẻ như vậy, còn phải cùng hắn chung chăn chung gối... làm sao nàng ta chịu nổi?
Huống hồ nữ nhi của Thẩm trắc phi đã được phong làm quận chúa Cẩm An, nửa đời sau nàng ta cũng xem như có chỗ dựa vững chắc.
Nghĩ tới đây, nàng ta tuyệt đối sẽ không nhận hắn.
Cơn giận của Cao Minh Huyền đã viết rõ lên mặt, những thê tử, thiếp thất từng một lòng cung kính với hắn, nay lại đồng loạt phủi sạch quan hệ.
Hắn đặt hết hy vọng vào ba thị thiếp khác.
Nghĩ rằng ba người ấy từng sống ân ái với mình, hẳn sẽ không vô tình tuyệt nghĩa.
Nhưng ba người họ lại đồng thanh phủ nhận thân phận của Cao Minh Huyền.
Cả ba đều là hồng nhan hắn dẫn từ bên ngoài về phủ, thuở ban đầu thề thốt tình sâu nghĩa nặng, thế mà khi về đến phủ, hắn lại lạnh nhạt bỏ mặc họ.
Lẽ ra họ có thể ở bên người mình yêu, kết hôn sinh con, vậy mà bị Cao Minh Huyền lừa dối, hao mòn cả tuổi xuân.
Ta đã sớm hứa với họ, sau tang lễ của vương gia, ta sẽ ban cho họ ngân lượng và ruộng đất để họ có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Ngần ấy năm, họ đã thấu rõ bộ mặt thật của Cao Minh Huyền, tự nhiên sẽ không muốn vì hắn mà mở miệng bênh vực.
Việc họ đến phủ chẳng qua chỉ muốn nhìn hắn lần cuối, để tự tay kết thúc những tình cảm đã kéo dài suốt bao năm mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận