5
Lúc trước, thám tử trở về bẩm báo: “Thân vương và ả kia vẫn còn ung dung khoái hoạt trong núi, hoàn toàn chưa hay biết tin mình đã ‘ch.ết’. Có cần thuộc hạ ra tay trước, tránh cho đêm dài lắm mộng?”
Ta trầm ngâm một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Hoàng thượng anh minh sáng suốt, chắc chắn đã âm thầm phái người đi tìm Thân vương. Nếu chúng ta mạo muội ra tay lúc này, chỉ e sẽ đánh rắn động cỏ, tự rước họa vào thân.”
“Hơn nữa, nếu Hoàng thượng phát hiện Thân vương ch.ết trong tay chúng ta thì làm sao còn có thể truyền ngôi cho Hoành nhi? Đến khi Hoành nhi trưởng thành, nếu biết rõ sự thật, chắc chắn sẽ oán hận ta.”
“Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là khiến Hoàng thượng và Hoành nhi đều hoàn toàn thất vọng với Thân vương.”
“Lần trước ngươi đến trộm áo và ngọc bội của Thân vương, có bị phát hiện không?”
Thám tử lắc đầu: “Thuộc hạ hành sự vô cùng kín kẽ, đợi đến canh ba mới ra tay, lại mặc đồ đen, che mặt kín mít, không ai nhận ra.”
Ta khẽ mỉm cười, trong đầu lập tức nghĩ ra một kế: “Ngươi sai những thám tử có gương mặt xa lạ đến thành rải tin đồn, nói rằng ở núi Thương Khung có một công tử nhà giàu đang ẩn cư cùng một tuyệt sắc giai nhân.”
“Đến lúc đó, nhất định sẽ có lũ vô lại, lưu manh kéo nhau lên núi tìm kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-gi-th-nh-th-t&chuong=4]
Ngươi cho thám tử trà trộn vào đám đó, nhân lúc hỗn loạn giành giật tiền bạc, hãy rạch nát mặt Cao Minh Huyền.”
Nghĩ một lát, ta lại không muốn liên lụy người vô tội, liền dặn thêm: “Nữ tử ấy cũng đáng thương, bảo thám tử bắt nàng đi, rồi an bài cho nàng ở một nơi khác, đừng để nàng rơi vào tay đám lưu manh.”
Mọi chuyện sau đó quả đúng như kế hoạch.
Một nhóm lưu manh tìm lên núi, om sòm ép Cao Minh Huyền giao nộp bạc và mỹ nhân.
Cao Minh Huyền chỉ mang theo mấy thị vệ vào núi, hai bên giằng co xô xát, thám tử nhân lúc hỗn loạn rút dao rạch mặt hắn.
Trong lúc ẩu đả, hắn lại bị một tên lưu manh quật gậy trúng chân, thành ra què một bên.
Sau vụ việc, cả hai bên đều có người bị thương. Cao Minh Huyền tức giận tột độ, chỉ tay vào đám thị vệ mà mắng chửi: “Một lũ vô dụng! Đợi bản vương về phủ, nhất định sẽ nghiêm trị từng đứa một!”
Mấy thị vệ nghe vậy, sợ rằng về phủ sẽ mất mạng, liền nhân cơ hội bỏ trốn hết.
Chỉ còn lại một mình Cao Minh Huyền lê lết một chân, khập khiễng xuống núi.
6
Hiện giờ, Cao Minh Huyền đã vào kinh. Hắn không vào được phủ Thân vương, đương nhiên sẽ tìm cách khác để gặp được Hoàng thượng.
Quả đúng như ta dự liệu, hôm qua Hoàng thượng tới ngôi chùa ngoài thành dâng hương.
Hôm nay liền hạ chỉ, sai ta dẫn theo một nhóm thê thiếp trong phủ đến chùa lễ Phật.
Vừa bước vào tự viện, Hoàng thượng đã sai lui Thẩm trắc phi cùng vài thị thiếp, chỉ giữ lại một mình ta để hỏi chuyện.
Người chỉ về phía Cao Minh Huyền đang đứng bên cạnh, hỏi: “Người này nói hắn là Thân vương, vương phi có nhận ra không?”
Ta xoay người quan sát một lát, rồi lắc đầu: “Thần nữ không nhận ra.”
Cao Minh Huyền thoáng chốc sững sờ, vẫn cố chấp giải thích trong hoảng loạn: “Bản vương là phu quân của nàng, đã thành thân mười bốn năm, nàng nghe giọng ta sao lại không nhận ra?”
Câu này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Hoàng thượng.
Phụ tử hơn ba mươi năm, lẽ nào Hoàng thượng cũng chẳng nhận ra giọng của nhi tử mình? Nói vậy chẳng phải đang ám chỉ Hoàng thượng hồ đồ?
Ta nhìn kỹ gương mặt Cao Minh Huyền một lúc, rồi lại lắc đầu: “Phu quân của thần nữ dung mạo tuấn tú, khí chất hiên ngang, còn tứ chi lành lặn, bước đi vững vàng. Sao có thể là một kẻ gương mặt xấu xí, chân què lết thết thế này?”
Cao Minh Huyền không cam lòng, còn muốn lấy chuyện riêng tư để chứng minh thân phận: “Bản vương nhớ rõ, sau lưng nàng có một vết bớt đỏ bằng ngón tay cái.”
Nghe tới đây, ta vừa thẹn vừa giận.
Hoàng thượng cũng khẽ nhíu mày, quay mặt đi, tỏ rõ khó xử.
Ta chợt nghĩ ra kế, lập tức chỉ thẳng vào Cao Minh Huyền, nghiêm giọng mắng lớn: “Ngươi đúng là đồ lăng nhăng vô lại! Trước mặt thiên tử mà cũng dám thốt ra lời lẽ sàm sỡ trêu chọc vương phi sao? Vết bớt sau lưng ta, ngươi sai nha hoàn bên người ta hoặc ma ma trong nhà mẹ đẻ dò hỏi một chút là biết, dựa vào đó mà đòi chứng minh thân phận, thật nực cười!”
Nói đến đây, ta liền cầm khăn tay lên chấm lệ, giọng nói nghẹn ngào đầy oán thán: “Vương gia xưa nay luôn giữ thể diện cho ta, quyết không bao giờ nói ra những điều riêng tư như thế này trước mặt người khác.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận