Sau một hồi do dự, Dư Thiến nói:
"Tớ chỉ có thể giúp được hai trăm vạn thôi."
Tôi ra vẻ vô cùng biết ơn, cảm kích nhìn cô ta:
"Thiến Thiến, Trương Vĩ nhất định sẽ không quên ơn nghĩa của cậu đâu."
Nếu Trương Vĩ thực sự còn mạng để ra ngoài, tôi sẽ tốt bụng tác hợp hai người lại với nhau.
Gái làng chơi xứng đôi với chó, trường tồn với trời đất.
Đôi này quá hợp nhau, không đến với nhau thì thật sự đáng tiếc.
Giải quyết xong cô ta, tôi lại quay sang ba mẹ chồng.
Mẹ chồng thẳng thừng nhìn tôi, buông lời chua chát:
"Trương Vĩ gặp chuyện lớn như vậy, chắc ba cô phải giúp đỡ chứ? Ông ấy có tiền hưu trí mà, giờ là lúc nên mang ra dùng rồi đấy.”
Ha, bà già này còn định tính toán lên đầu ba tôi sao?
"Mẹ, con đã liên lạc với ba rồi. Tiền hưu của ông ấy đều gửi vào các khoản đầu tư, muốn rút phải chờ một tuần. Ông ấy đã đồng ý, tiền đến là chuyển ngay."
Chờ thêm một tuần nữa thì Trương Vĩ đã xong đời rồi.
Nghe vậy, ba mẹ chồng giận tím mặt, vội đòi tôi giao số tiền hai trăm vạn Dư Thiến đưa, họ sẽ tự mình tìm cách lo liệu.
Đề phòng tôi sao?
Tôi lập tức giao tiền ra, còn nhiệt tình cung cấp địa chỉ bệnh viện nơi nạn nhân đang nằm:
"Ba mẹ, hai người mau đi đi. Dù có phải quỳ xuống cầu xin hay bị họ đ/á/n/h mắng, cũng nhất định phải khiến họ nhận tiền, viết giấy bãi nại."
Nghe vậy, trên mặt mẹ chồng thoáng hiện vẻ sợ sệt.
Tôi lại thêm một câu:
"Phải an ủi gia đình nạn nhân thật tốt, công việc về sau cũng không được lơ là. Có làm trâu làm ngựa cũng phải khiến họ tha thứ."
Sắc mặt Dư Thiến lập tức cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-sinh-t-i-i-n-cu-ng-v-m-t-g-ch-ng-c&chuong=3]
Sau đó, cô ta quay sang khuyên nhủ tôi:
"Hân Nhiên, hai bác lớn tuổi thế này rồi, những chuyện thế này không phù hợp để họ ra mặt, hay là cậu đi đi."
"Nhưng mà..." Tôi do dự liếc nhìn mẹ chồng.
Ngay lập tức, bà ta nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay tôi:
"Cô đi đi."
Trong lòng tôi thầm vui mừng, nhưng mặt vẫn giả bộ không tình nguyện.
Tôi đã quen nhịn nhục, mẹ chồng làm sao nghi ngờ tôi dám giở trò.
Bà ta còn mắng thêm một tràng:
"Sao còn chưa đi? Không định cứu Trương Vĩ à?"
"Con đi ngay."
Nói xong, tôi vào phòng bế con gái ra chuẩn bị đi.
Nhìn tôi dắt theo con bé, mẹ chồng nghi ngờ:
"Cô đi gặp gia đình nạn nhân, mang theo con bé làm gì?"
Tôi làm ra vẻ bất đắc dĩ, đáp:
"Mẹ ơi, Phỉ Phỉ còn nhỏ thế này. Gia đình nạn nhân nhìn thấy con bé đáng thương, biết đâu sẽ bớt cho vài chục vạn.”
Nghe tôi giải thích, mẹ chồng gật đầu tán thành:
"Cô cũng có chút đầu óc đấy. Mau đi đi."
Tôi ôm con vội vàng rời khỏi nhà, không dám chậm trễ lấy một phút.
Con gái là điểm yếu của tôi, chỉ khi nào đặt con bé và ba vào nơi an toàn, tôi mới có thể yên tâm mà chiến đấu!
06
Tôi biến mất cả buổi sáng, ba mẹ chồng gọi điện thoại đến nỗi muốn nổ máy.
Dư Thiến cũng tìm tôi bằng đủ mọi cách.
Đến tối, tôi chủ động liên lạc với Dư Thiến.
Tôi đưa cho cô ta một địa chỉ, bảo cô ta đến một mình, tuyệt đối đừng báo cho ba mẹ chồng biết.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tôi đứng dậy mở hé cửa, Dư Thiến đang đứng ngoài đó.
Tôi quan sát một lượt, xác định chỉ có mình cô ta mới cho cô ta vào.
Vừa bước vào cửa, Dư Thiến đã bất mãn càu nhàu:
"Hân Nhiên, rốt cuộc cậu đang làm cái trò gì vậy? Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, cậu định biến mất khỏi thế gian này à?"
Tôi khoanh tay nhìn cô ta.
Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình quá đáng, Dư Thiến bỗng đổi giọng:
"Hân Nhiên, cũng vì quá lo lắng cho cậu nên tớ mới kích động như vậy."
"Trương Vĩ ngoại tình rồi!"
Câu nói bất ngờ của tôi khiến Dư Thiến giật mình.
Cô ta kinh ngạc nhìn tôi:
"Sao cậu biết?"
"Tớ vô tình thấy lịch sử chuyển khoản trong điện thoại gã, còn có cả phòng khách sạn gã đặt cho ngày lễ tình nhân nữa, tớ chắc chắn rằng gã đã ngoại tình."
"Nhưng tớ vẫn chưa tra ra được tiểu tam là ai!"
Nghe tôi nói vậy, rõ ràng Dư Thiến đã thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta hỏi tôi: "Vậy cậu định làm gì?"
Tôi lạnh lùng nói:
"Trương Vĩ bất nhân thì đừng trách tớ bất nghĩa, cứ để gã n/g/ồ/i t/ù cho bỏ cái tật đi. Còn ả tiểu tam kia, tớ nhất định phải tìm ra cô ta."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận