9
Một ngày nọ, Sở Hà gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng sau khi Triệu Viện bị cảnh sát bắt đi thì đã có thêm diễn biến mới.
Trong quá trình điều tra, người ta phát hiện cô ta từng nhiều lần cố tình tạo ra tai nạn nhắm vào tôi, từ chậu hoa rơi xuống, xe cộ va quẹt… tất cả đều có bàn tay của cô ta nhúng vào.
Chuyện này là nhờ Sở Hà đã cảnh giác từ sớm, sợ cô ta gây bất lợi cho mình nên thuê người theo dõi nên mới có thể cung cấp chứng cứ cho cảnh sát.
Ngày Triệu Viện bị tuyên án, khi bị áp giải ra ngoài, cô ta hành xử điên loạn khác thường.
Sau khi được chuyên gia xác nhận mắc bệnh tâm thần, bản án chuyển sang cưỡng chế điều trị tại bệnh viện tâm thần.
Còn Trình Tinh Vũ, tôi từng đến bệnh viện thăm anh ta một lần. Dù gì thì hôm đó Triệu Viện vốn định tấn công tôi, hành động của anh ta cũng được xem là đã cứu tôi một mạng.
Bước vào phòng bệnh, thật lòng mà nói, khoảnh khắc ấy tôi còn tự hỏi liệu mình có vào nhầm phòng không.
Chàng trai trước mắt mặt quấn vài lớp băng gạc, đôi mắt cũng được che phủ, lờ mờ có thể thấy máu rịn ra từ dưới lớp băng.
Nửa thân dưới cũng quấn đầy băng, không nhìn rõ vết thương thế nào.
Tôi không rõ tình trạng cụ thể ra sao, chỉ biết một điều, dây thanh quản của anh ta đã bị tổn thương, tạm thời không thể nói chuyện, cho dù sau này có chữa lành thì cũng không thể ca hát trong thời gian dài được nữa.
Trình Tinh Vũ cố gắng nở một nụ cười với tôi, một bên mắt đào hoa cong cong nhìn sang, nhưng giây tiếp theo lại vì động đến vết thương mà rên lên một tiếng khẽ.
Trên bàn đặt phần cơm bệnh viện ăn dở, chỉ liếc qua tôi đã nhận ra đó toàn là những món anh ta không thích.
Ngày trước, tôi từng vì muốn anh ta giữ gìn sức khỏe để livestream ổn định, mà tìm mọi cách nấu nướng đổi món cho hợp khẩu vị.
Nhưng tất cả những điều ấy… giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Tôi cầm điện thoại lên, chuyển khoản vào thẻ của anh ta một khoản viện phí.
“Sau này, chúng ta coi như không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Trình Tinh Vũ chật vật cầm lấy điện thoại, mở ứng dụng ghi chú, hiện lên một đoạn chữ đã được gõ sẵn:
Nguyệt Nguyệt, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Chúng ta trở lại như xưa nhé…
Tôi bình thản mở miệng: “Chúng ta không thể quay lại được nữa rồi. Em và anh… đều đã không còn là người của ngày xưa.”
Tôi đã đánh mất ba năm tuổi xuân vì Trình Tinh Vũ. Quãng đời về sau, tôi phải tự mình bước tiếp con đường của chính mình.
Ca khúc mới hợp tác với Sở Hà đã chính thức phát hành vào đúng 0 giờ hôm nay.
Ngay từ khi anh ấy mang chứng cứ đến cho tôi và thẳng thắn đề xuất hợp tác, tôi đã biết đây sẽ là trọng tâm công việc của mình trong thời gian tới.
Gần đây tôi đắm mình trong âm nhạc, hiệu suất làm việc rất cao, nhanh chóng viết xong một bài hát mới hoàn toàn phù hợp với phong cách của anh ấy.
Giai điệu bắt tai, kỹ thuật thanh nhạc chuyên nghiệp, lại có hậu thuẫn từ lượng người hâm mộ hùng hậu, khi tôi mở ứng dụng lên thì bài hát đã vươn lên vị trí số một trên bảng xếp hạng lượt nghe.
Tôi lướt xem phần bình luận với đủ lời tán dương, tâm trạng như bong bóng xà phòng trôi lững lờ trong nắng, dịu dàng nhẹ nhàng mà tràn đầy niềm vui.
Nhờ hai ca khúc sáng tác cho anh ấy, danh tiếng của tôi cũng dần khởi sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-bay-tra-nam-t-i-tr-l-i-v-i-gi-c-m-m-nh-c&chuong=7]
Giấc mơ âm nhạc từng bị trì hoãn vì công việc quản lý, giờ đây cuối cùng cũng được tôi khởi động lại lần nữa.
10
Vào một ngày làm việc trong tuần, mẹ tôi hiếm hoi nhắn tin cho tôi, bảo tôi mau chóng về nhà.
Tôi đã trở mặt với bố mẹ từ ba năm trước, từng ấy năm tôi không dám nghĩ đến, cứ như thể sau khi ở bên Trình Tinh Vũ, tôi đã chẳng còn gia đình nữa.
Tôi không cảm nhận được tâm trạng của mẹ, khi đến trước cửa nhà, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Đúng lúc ấy, một đứa trẻ từ khe cửa chạy vụt ra ngoài, liếc nhìn tôi rồi luyên thuyên một tràng:
“Bà đã đợi cô rất rất lâu rồi đó, mình mau vào đi.”
Tôi khựng lại, tim bất giác thắt lại, sao nó lại gọi mẹ tôi là bà?
Tôi rõ ràng là con một trong nhà.
Tôi càng thêm lo lắng, liệu trong nhà đã xảy ra chuyện gì, sao họ lại đột nhiên liên lạc với tôi?
Vừa bước vào, tôi đã thấy mẹ đứng đó, còn bố thì đi đi lại lại trong phòng khách.
Vài năm không gặp, năm tháng đã in hằn lên khuôn mặt họ.
“Bố, mẹ… hai người không sao chứ, làm con hết hồn.”
Bố hừ lạnh một tiếng:
“Đây là ai vậy, còn biết đường về à?”
Mẹ thì vội bước tới bên tôi, ánh mắt quét từ đầu đến chân như muốn xác nhận tôi còn nguyên vẹn:
“Nguyệt Nguyệt không sao là tốt rồi, mẹ thấy trên mạng rồi, con của mẹ được nhận giải thưởng kìa.”
Tôi chợt hiểu ra, có lẽ bố mẹ đã thấy bản tin phát cuồng của Triệu Viện dạo trước, mà tôi lại xuất hiện cùng cô ta nên họ không biết tình hình tôi ra sao.
Dù mấy năm nay không ai chịu xuống nước, nhưng liên quan đến sự an nguy của tôi, họ vẫn là người bước ra trước.
Năm đó, bố mẹ không chấp nhận tôi và Trình Tinh Vũ bên nhau, còn ép tôi phải rời xa anh ta.
Tôi khao khát tự do, không học được âm nhạc thì muốn ra nước ngoài, không lấy được Trình Tinh Vũ thì sẽ bỏ nhà đi.
Vậy nên bố mới gầm lên: “Nếu con còn ở bên nó, thì nhà này coi như không có đứa con gái như con!”
Tôi không muốn mất họ, nhưng lại càng không muốn rời xa người mình yêu.
Tôi nghĩ rồi có một ngày họ sẽ chấp nhận anh ấy, đến khi chúng tôi thành công rồi sẽ về gặp họ.
Nhưng sau đó Trình Tinh Vũ luôn viện cớ bận rộn để né tránh, còn tôi thì không đủ can đảm đối mặt một mình, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.
Không ai ngờ lần gặp lại lại là hôm nay.
Tôi thành thật nói với bố mẹ rằng tôi và Trình Tinh Vũ đã chia tay, họ tuy bất ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ có một bàn đầy những món tôi thích đang đợi tôi.
Đứa trẻ gọi mẹ tôi là bà là cháu trai mới sinh của dì, thằng bé lanh lợi, rất thân thiết với bố mẹ tôi.
Không biết có phải vì sợ họ cô đơn mà thường xuyên qua thăm, điều đó khiến tôi càng thêm xấu hổ và cũng thấy may mắn.
Những ngày bình lặng lại nổi sóng khi tôi lần thứ hai bước lên bục nhận giải thưởng.
Có hai cảnh sát mặc đồng phục bước vào hội trường, hỏi ai là Chu Nguyệt.
Tôi đứng trên sân khấu nhất thời ngẩn người, chỉ biết cầm micro lên đáp: “Là tôi.”
Tôi là một công dân chấp hành pháp luật nghiêm chỉnh, ngoại trừ lần trước phải lấy lời khai vì chuyện của Triệu Viện thì chưa từng dính dáng đến cảnh sát.
Nhưng lần này cảnh sát đến tìm tôi không phải vì chuyện của tôi mà là để nhận dạng thi thể.
Người chết là một nam một nữ, tôi được yêu cầu nhận diện nam.
Tấm khăn trắng được vén lên, tôi thấy Trình Tinh Vũ nhắm mắt, vết sẹo trên mặt anh ta đã trở thành vết hằn vĩnh viễn.
Nghe nói trước khi chết, trong tay anh ta còn nắm chặt một tấm ảnh, là tấm chúng tôi ôm nhau trước cửa hàng tiện lợi.
Còn người ở cạnh anh ta chính là Triệu Viện.
Không biết cô ta thực sự điên hay giả vờ điên, vậy mà nhân lúc người ta không để ý đã trốn ra ngoài, còn bắt cóc cả Trình Tinh Vũ.
Nghe nói trước mặt đám đông, cô ta cứ lặp đi lặp lại câu “ở bên nhau”, rồi đâm chết Trình Tinh Vũ, sau đó tự đâm mình chết luôn.
Tôi kể lại mọi chuyện cho Y Y.
“Không cần đến nhà tớ làm bữa thật à, cho cậu bớt sốc.”
“Ra ngoài tụ tập đi, tớ mời.”
“Tớ vừa hát một bài do mình viết, lại được đề cử nữa rồi.”
Nói xong, tôi nở một nụ cười mãn nguyện, hoàng hôn rực rỡ như pháo hoa bung nở trên nền trời.
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận