Những bách tính vừa rồi còn ra mặt vì Lục Hoài Sơn giờ đây vội vàng tản ra, ai nấy đều tránh đi thật xa. Ngay cả khách khứa có mặt tại hiện trường cũng bất giác lùi lại mấy bước, chỉ hận không thể chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Giang Nguyệt hoảng loạn ngước mắt lên, trong ánh nhìn tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Lục Hoài Sơn thì gần như sụp đổ, siết chặt nắm tay đến mức đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc.
“Sao có thể chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiện dân, làm sao có thể là vương gia? Điện hạ, ngài có nhận nhầm không?”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Hoàng huynh cởi áo choàng ngoài, khoác lên người ta, trầm giọng nói:
“Chuyện hôm nay, ta sẽ bẩm báo rành rẽ với phụ hoàng. Thừa tướng đại nhân, cũng phiền ông chuẩn bị lời giải thích cho thỏa đáng, tránh đến lúc diện thánh lại lúng túng thất thố!”
“Người đâu! Toàn bộ phủ thừa tướng, không chừa một ai, lập tức tống vào thiên lao!”
Lục Hoài Sơn đỏ bừng hai mắt, oán hận cùng cực, đầu gối lê trên nền đất, từng chút một bò về phía trước, chỉ mong cầu xin hoàng huynh ban cho hắn một cơ hội để chuộc tội, để biện bạch.
Thế nhưng hoàng huynh chẳng thèm liếc nhìn Lục Hoài Sơn lấy một cái.
Trước khi rời đi, chỉ lạnh nhạt dặn dò thị vệ một câu:
“Giữ lại mạng là được.”
“Mọi chuyện Cẩm An từng chịu đựng, tra rõ ràng từng thứ một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/phong-nh-v-hi-t-t-nh-duy-n-o-n&chuong=9]
Kẻ nào không chịu khai, giữ mạng lại cũng vô dụng.”
Dứt lời, huynh ấy xoay người, dẫn ta rời khỏi phủ thừa tướng.
Khoảnh khắc bước qua cổng lớn, bên ngoài đã có vô số bách tính quỳ rạp xuống đất, từng tiếng hô “vương gia tha mạng” vang lên không dứt, bọn họ đồng loạt cúi đầu hành lễ với ta.
Hoàng huynh không dừng bước, lập tức đưa ta lên xe ngựa. Suốt dọc đường, ánh mắt huynh ấy nhìn ta tràn đầy xót xa.
“Cẩm An, đừng sợ. Về đến nơi, ta sẽ lập tức gọi thái y đến trị thương cho đệ. Chuyện hôm nay, sẽ không còn ai dám đặt điều thêm một lời.”
Nghe đến tên Giang Nguyệt, đôi mắt vốn âm trầm của ta chợt sáng lên trong thoáng chốc.
“Không, đừng động vào nàng ấy.”
“Chuyện này, chưa biết chừng nàng ấy có nỗi khổ riêng.”
Hoàng huynh bất đắc dĩ, chẳng thể trái ý ta, đành gật đầu đồng ý.
Về đến hoàng cung, phụ hoàng và mẫu hậu vừa nghe tin ta trở về liền vội vàng tới ngay, cả hai cùng đứng trước giường ta, sắc mặt nặng nề vì tức giận khi thấy thương tích đầy mình của ta.
Ta phải mất một lúc lâu mới khuyên giải được họ.
Chỉ như vậy mới khiến phụ hoàng không lập tức định tội phủ thừa tướng.
Tội danh kết đảng mưu lợi vẫn chưa có đủ chứng cứ, nếu chỉ dựa vào việc làm nhục vương gia, bọn chúng chẳng mấy chốc sẽ có thể xoay người. Nhất định phải ra tay một đòn chí mạng.
Trong lúc phụ hoàng và mẫu hậu đến thăm, hoàng huynh mấy lần muốn nói lại thôi. Ta nhìn thấy rõ ràng, bèn viện cớ cần nghỉ ngơi để tiễn hai người rời đi, lúc này mới cho huynh ấy cơ hội lên tiếng.
“Giang Nguyệt đang ở trong lao, nói muốn gặp đệ. Đệ đang bị thương, ta đã từ chối thay đệ, nhưng nàng ấy lại kiên quyết muốn tự vẫn. Ta không cản được, đệ...”
Nhớ lại những gì nàng đã làm trong hôn lễ, ta càng không thể hiểu nổi.
Nàng đã chọn Lục Hoài Sơn, vậy vì sao còn phải diễn vở kịch này trước mặt ta? Chẳng lẽ tất cả chỉ để bảo toàn tính mạng cho ta?
Ba ngày sau, khi thân thể đã khá hơn, ta đến thiên lao.
Giang Nguyệt kiệt quệ cả người, trên mặt đầy vết máu.
Khoảnh khắc ta xuất hiện, nàng gắng gượng nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả tiếng khóc.
“Cẩm An, chàng đến rồi. Ta còn tưởng chàng sẽ không chịu gặp ta.”
“Có chuyện gì?”
Nhìn ta y phục hoa lệ, nàng lại chật vật không chịu nổi.
Bàn tay đưa ra giữa chừng rồi khựng lại trong không trung, cuối cùng vẫn không dám đặt xuống.
Một lúc sau, nàng mới yếu ớt cất lời:
“Xin lỗi…”
“Ta tưởng rằng, chỉ cần ta đồng ý gả cho Lục Hoài Sơn, hắn sẽ không làm khó chàng. Ta tưởng rằng, chỉ cần giành được lòng tin của hắn, ta sẽ có cơ hội lật đổ phủ thừa tướng. Cuối cùng, vẫn là ta quá ngây thơ…”
“Ta chỉ muốn bảo vệ chàng, nhưng không ngờ…”
Ta bật cười, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Không ngờ rằng, ta đường đường là một vương gia, từ đầu đến cuối chưa bao giờ cần nàng bảo vệ?”
“Hôm đó ở tửu lâu, những lời nàng nói, là cố ý để ta nghe thấy? Chỉ để ép ta rời đi?”
“Giang Nguyệt, tại sao nàng lại tự cho mình là đúng như vậy? Nhà họ Lục đã hùng cứ triều đình suốt trăm năm, đâu phải một mình nàng mà có thể lật đổ? Nàng dựa vào đâu mà tự tiện quyết định thay ta?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận