Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

PHONG ĐÌNH VŨ HIẾT, TÌNH DUYÊN ĐOẠN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:42:27
Bổn vương là vị vương gia tiêu dao duy nhất của triều đình, từ nhỏ đã sống ở biệt viện nơi ngoại ô, không vướng chuyện triều chính, chỉ tận hưởng những tháng ngày tự do tự tại.
Hai năm trước, trong một lần đi mua hạt giống hoa, ta tình cờ nhặt được vũ cơ Giang Nguyệt đang trên đường trốn chạy.
Vừa gặp nàng, ta đã động lòng, liền giữ nàng lại trong phủ, ngày ngày cùng nàng đối ẩm, đàn ca, khiêu vũ.
Nàng nói đợi đến khi gom đủ bạc chuộc thân, ắt sẽ quay về làm thê tử của ta.
Thế nhưng vào ngày chuộc thân, khi tình cờ đi ngang một quán rượu, ta lại nghe thấy nàng cười nói với bằng hữu:
"Nguyệt Nhi, muội thật sự định gả cho gã bán hoa đó sao? Giờ muội đã là hoa khôi chốn kinh thành, người muốn cưới muội nhiều vô kể, lại toàn công tử danh môn. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ hèn mọn, sao xứng với muội?"
"Gả cho hắn? Ta đâu có ngu! Chẳng qua hắn chỉ là một tên bán hoa, ta đóng cùng hắn một vở kịch, vừa vặn có hoa dùng mà không tốn một xu. Nếu không nhờ những kỳ hoa dị thảo Tây Vực của hắn, ta làm sao có thể nổi danh khắp kinh thành?"
"Huống hồ, công tử phủ thừa tướng đã nhất kiến chung tình với ta. Chỉ khi gả vào thừa tướng phủ, ta mới có thể rửa sạch thân phận vũ cơ, đổi đời thành quý phu nhân. Còn hắn, một kẻ vô dụng như thế, đã đến lúc nên vứt bỏ rồi."
1
Chỉ cách một bức tường, Giang Nguyệt mỉm cười rạng rỡ như hoa, ánh mắt rơi xuống miếng ngọc bội của phủ thừa tướng trong tay.
“Chẳng qua chỉ là một gã bán hoa hèn mọn, được sống chung dưới một mái nhà với ta suốt hai năm, đó đã là phúc phận của hắn.”
“Giờ ta đã trở thành hoa khôi, thân phận hắn không còn xứng với ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/phong-nh-v-hi-t-t-nh-duy-n-o-n&chuong=1]

Ban cho hắn chút bạc để hắn rời đi, coi như ta đã tận tình tận nghĩa.”
Cách đó không xa, một cô nương nghe thấy, vẻ mặt thoáng chút không đành lòng.
“Thân phận hắn thấp kém là thật, nhưng dù sao cũng đã một lòng một dạ với muội suốt hai năm trời. Vì muội mà trồng hoa, ngày ngày không chút ngơi tay. Những son phấn muội dùng, thứ nào không phải do hắn tặng? Cứ thế bỏ đi, chẳng phải quá tàn nhẫn sao?”
“Nguyệt Nhi, không thì muội đưa hắn vào phủ thừa tướng đi, cho hắn một danh phận hạ nhân cũng được, coi như báo đáp phần ân tình này. Phủ thừa tướng nuôi thêm một người đâu có đáng gì.”
Giang Nguyệt cười nhạt, giọng điệu tràn đầy khinh thường.
“Nếu tỷ thích hắn đến vậy, hay là tỷ nhận về đi? Công tử nhà họ Lục đã hứa, chỉ cần cưới ta vào cửa, ta sẽ hoàn toàn rửa sạch thân phận vũ cơ. Chỉ có một điều kiện, từ nay không được phép nhảy múa nữa, bên cạnh cũng không thể có bóng dáng nam nhân khác.”
“Chẳng lẽ để hắn vào phủ, ngày ngày nhắc nhở ta về thân phận vũ cơ dơ bẩn của mình? Nếu để người ta biết ta từng dây dưa với một gã bán hoa, chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Người kia tức giận, vẫn kiên trì khuyên nhủ:
“Nếu không có hắn tận tâm chăm sóc hai năm nay, muội làm sao đoạt được danh hiệu hoa khôi? Ta không tin muội có thể nhẫn tâm đến vậy!”
“Chuyện quyết định ra sao không quan trọng, nhưng nếu làm tổn thương lòng hắn, hậu quả sẽ lớn hơn muội tưởng. Đừng để đến lúc hối hận cũng đã muộn!”
Giang Nguyệt dần mất kiên nhẫn, liền cố tình đánh trống lảng, không muốn nghe thêm nữa.
Hộp cơm trong tay ta đột ngột rơi xuống đất.
Ta chật vật chạy ra khỏi quán, trời đổ mưa xối xả, chỉ trong chớp mắt đã dầm ướt cả người.
Lúc Giang Nguyệt bước ra, nhìn thấy ta như vậy, sắc mặt thoáng vẻ hoảng loạn, vội vàng giơ ô che cho ta.
“Sao chàng lại ở đây? Đến từ lúc nào mà không nói một tiếng?”
Ánh mắt dịu dàng, giọng điệu quan tâm vẫn như trước, nhưng ta không còn thấy được hơi ấm nơi đáy mắt nàng nữa.
“Vừa mới tới thôi, vốn định mua chút rượu về cùng nàng ăn mừng, không ngờ lại đột ngột mưa lớn…”
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn trên trán ta.
“Chàng ấy à, lúc nào cũng hậu đậu như vậy. Mau về đi, đừng để nhiễm lạnh, ta sẽ đau lòng đấy.”
“Khi không có ta bên cạnh, cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Chiếc ô nghiêng về phía ta, che chắn cơn mưa, nhưng bờ vai nàng lại dần thấm ướt.

Bình Luận

0 Thảo luận