“Đã Trần lão bản muốn đem tiểu thuyết của ta cải biên thành điện ảnh, hoạt hình, phim truyền hình các loại, vậy chắc chắn phải trả cho ta một khoản phí bản quyền chứ?”
Cố Quốc Mộng mở miệng.
“Phí bản quyền?”
Nếu như trước đó Trần Phàm không tốn đồng nào, mà chỉ muốn chuyển thể lại tác phẩm đã hoàn thành của Cố Quốc Mộng, thì việc trả phí bản quyền là điều hiển nhiên.
Nhưng bây giờ, anh ta đã phải chi ra một trăm triệu để thuê cô sáng tác, vậy mà cô còn muốn thêm phí bản quyền nữa sao?!
Cố Quốc Mộng chỉ là một tác giả có chút danh tiếng trong giới tiên hiệp, hơn nữa cũng không phải là top đầu trong nước. Một trăm triệu đã là con số quá lớn rồi.
Phải biết rằng, ngay cả những tác giả đỉnh cấp nhất, viết một quyển sách cũng chưa chắc thu nhập được hơn trăm triệu.
“Ngươi muốn bao nhiêu phí bản quyền?”
Trần Phàm thuận miệng hỏi.
“Ừm... ta cũng không muốn nhiều. Tương lai nếu có lợi nhuận bản quyền, chúng ta chia năm năm.”
Cố Quốc Mộng lại giở chiêu “sư tử há miệng lớn”.
Trần Phàm bị chọc cười. Đừng nói là thuê viết, cho dù anh trực tiếp chuyển thể tác phẩm có sẵn của cô, cũng chẳng bao giờ có chuyện chia đôi như thế.
Theo mặt bằng thị trường, nếu tốt bụng thì chia 9-1 hoặc 8-2, còn nếu không thì chỉ cho vài phần trăm.
Đằng này, anh phải bỏ ra một trăm triệu thuê viết, mà cô ta lại còn đòi chia năm năm — đúng là đang đùa với anh.
Cô ta tưởng anh là thằng ngốc sao?
Kể từ khi Trần Phàm có ý định tạo dựng đại IP và thuê tác giả, anh đã nghiên cứu rất kỹ thị trường này.
“Trần lão bản, ta chỉ cần chia đôi thôi, thật sự đã là ít rồi. Ngài biết không, hiện nay trên thị trường đều chia 3-7 hoặc 2-8 cả đấy.”
Cố Quốc Mộng nói rất chân thành.
Nhưng cô ta cố tình không nói rõ ai ba ai bảy, ai hai ai tám.
Cô nghĩ Trần Phàm còn trẻ, chắc chẳng hiểu gì, nên định nhân cơ hội chặt chém.
“Đúng rồi Trần tổng, ngoài những điều kiện đó, quá trình sáng tác tiểu thuyết của ta sẽ mất khoảng hai đến ba năm. Trong thời gian này, ngài cần cung cấp cho ta một căn biệt thự ven biển, diện tích tầm hơn một ngàn mét vuông là được. Ngoài ra cần thêm bảo mẫu và đầu bếp riêng…”
Nghe tới đây, Trần Phàm không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Ngươi đây không phải đang ra điều kiện, mà là cầu nguyện ta đấy.”
Trần Phàm mỉa mai.
Còn đòi biệt thự ven biển, đầu bếp riêng? Thế này chẳng khác nào rước về một vị “tổ tông”!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oan-tuyet-quan-he-ngay-au-tien-ban-thuong-mot-ty&chuong=212]
Hơn nữa, cần hai ba năm để hoàn thành một tiểu thuyết? Khi đó, có khi Trần Phàm đã nhờ vào hệ thống mỗi ngày mà trở thành người giàu nhất thế giới rồi.
Lúc ấy anh còn quan tâm gì đến việc kiếm tiền từ IP nữa chứ!
“Trần lão bản, ngài có thái độ gì vậy?”
Cố Quốc Mộng sầm mặt.
“Trong nước ngoài ta ra, không mấy tác giả có thể đạt yêu cầu của ngài. Cho dù có người đủ trình độ, họ cũng kiêu ngạo, chẳng thể nào ngài thuê nổi.”
“Ta chính là lựa chọn tốt nhất, thậm chí là duy nhất của Trần lão bản.”
Cố Quốc Mộng tự tin nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm vừa định đáp lại thì âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên.
*Đinh!*
**Đoạn tuyệt quan hệ ngày thứ bốn mươi ba, ban thưởng: Đỉnh cấp sáng tác năng lực. Nắm giữ trình độ tương đương tác giả hàng đầu thế giới.**
Hôm nay hệ thống lại tặng thưởng!
Hơn nữa còn là năng lực sáng tác đỉnh cấp!
Trần Phàm mừng rỡ. Nếu anh đã có trình độ của tác giả hàng đầu thế giới, thì còn cần thuê ai nữa chứ?
Trong giây lát, một luồng ký ức khổng lồ tràn vào đầu Trần Phàm.
Sau khi hấp thu xong, anh đã trở thành một nhà văn đỉnh tiêm thực thụ!
“Không hợp tác được, thôi vậy.”
Trần Phàm dứt khoát đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.
Với anh, Cố Quốc Mộng giờ đã hoàn toàn vô dụng.
Thấy Trần Phàm định đi, Cố Quốc Mộng hoảng hốt vội nói:
“Trần tổng, chúng ta có thể thương lượng mà. Tôi không cần biệt thự, cũng không cần đầu bếp riêng. Phân chia bản quyền tôi chỉ lấy ba phần thôi!”
Trần Phàm vẫn im lặng, lạnh lùng bước đi.
Cố Quốc Mộng càng hoảng, vội đuổi theo:
“Trần tổng, vậy tôi chỉ cần một phần chia thôi, được chứ?”
…
“Không được thì thôi, tôi chỉ cần một trăm triệu tiền thù lao cũng được!”
Cố Quốc Mộng chạy theo sau, không ngừng hạ thấp yêu cầu.
Thực ra, với năng lực và danh tiếng của cô, một quyển sách kiếm được vài triệu đã là nhiều, nếu tính thêm tiền bản quyền, may ra được chục triệu.
Nếu Trần Phàm trả thật một trăm triệu, cô sẽ lời hơn tám chục triệu, từ nay đạt được tự do tài chính, chẳng cần làm việc nữa.
Nhưng Trần Phàm vẫn chẳng buồn để ý. Ấn tượng của anh về cô ta cực kỳ tệ.
Huống chi, giờ anh đã có năng lực sáng tác đỉnh cấp, cần gì thuê người khác?
Tự mình viết vừa nhanh, vừa dễ kiểm soát, lại giữ toàn bộ bản quyền trong tay.
Nếu dự án IP này thành công, hàng trăm tỷ, thậm chí hàng nghìn tỷ lợi nhuận đều sẽ thuộc về anh một mình!
Nghĩ tới đây, Trần Phàm càng thấy phấn khích.
Điểm hạn chế duy nhất, có lẽ chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Anh lên xe, đóng cửa, để mặc Cố Quốc Mộng đứng ngoài.
“Trần tổng, tôi giảm nữa, chỉ cần năm mươi triệu thôi! Các điều kiện khác đều bỏ hết!”
Cố Quốc Mộng kêu lên lần cuối.
Trần Phàm nổ máy, lái chiếc Aston Martin rời đi, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Nhìn theo bóng xe khuất dần, Cố Quốc Mộng hối hận đến phát điên.
*Bốp!*
Cô tự tát mạnh vào mặt mình.
“Cho ngươi tham lam! Cho ngươi ngu ngốc! Tham thì chết!”
Nếu không phải vì lòng tham, muốn kiếm thêm một khoản, cô đã có thể dễ dàng cầm về một trăm triệu.
Giờ thì mọi thứ tan thành mây khói...
Buổi chiều, Trần Văn Tĩnh bất ngờ liên hệ với Trần Phàm, có vẻ như muốn bàn chuyện gì đó quan trọng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận