Giờ khắc này, toàn bộ Trần gia lâm vào yên tĩnh như chết.
Vừa rồi, bọn họ còn nghe Trần Phi Minh khoe khoang, nói hắn đã đem một phần mềm vô giá trị, có khuyết điểm nghiêm trọng, bán cho Trần Phàm với giá một tỷ, khiến Trần Phàm bị hố một khoản lớn.
Bọn họ còn đang chúc mừng, kết quả giờ lại nghe nói phần mềm đó bị Trần Phàm sửa xong.
A... cái này...
Trần gia mọi người nhìn nhau, đặc biệt là cha con Trần Phi Minh và Trần Khánh Bân, sắc mặt khó coi vô cùng.
Cả người Trần Phi Minh cứng đờ như bị sét đánh trúng.
Hắn vừa mới khoe khoang xong mà.
"Ngươi xác định chứ?!"
Trần Phi Minh nắm lấy cổ áo người quản lý công ty phần mềm, lớn tiếng chất vấn.
"Tin tức này gần như chắc chắn chín phần là thật. Nghe nói Trần Phàm đã bắt đầu tuyển dụng nhân tài kỹ thuật phần mềm với mức lương rất cao."
Người quản lý trả lời.
Sắc mặt Trần Phi Minh lập tức tái nhợt.
"Đổng Quân Dương không phải nói phần mềm đó tuyệt đối không thể sửa được sao?"
"Sao mới hôm qua bán cho Trần Phàm, hôm nay lại sửa xong rồi?"
Trần Khánh Bân lạnh giọng chất vấn.
"Trần tổng, đúng là phần mềm đó không thể sửa được. Chúng ta đã mất hơn một tháng nghiên cứu nhưng hoàn toàn bó tay. Tôi cũng không biết tại sao đến tay Trần Phàm lại có thể sửa được. Có lẽ bên hắn có kỹ thuật cao thủ nào đó."
Người quản lý đoán mò, thật sự không biết nguyên nhân.
"Đáng chết!"
"Đổng Quân Dương đang làm trò gì vậy?!"
Trần Phi Minh giận dữ, lập tức đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Đổng Quân Dương.
Giờ phút này, hắn hận không thể tự tay bóp chết người kia.
Nếu không vì Đổng Quân Dương, hắn đã không bán phần mềm với giá chỉ một tỷ cho Trần Phàm.
Bây giờ thì hay rồi.
Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Đổng Quân Dương.
Nghe Trần Phi Minh nổi giận, người quản lý lại bổ sung thêm một tin khiến hắn càng điên tiết.
"Đúng rồi, Trần tổng, vừa nãy Đổng Quân Dương đã nộp đơn từ chức tổng giám đốc. Ngay cả lương tháng này cũng không cần, hiện tại hắn đã rời khỏi công ty."
Nghe xong, Trần Phi Minh như phát nổ.
"Ngươi nói cái gì?!"
"Đổng Quân Dương từ chức?!"
Huyết áp hắn tăng vọt.
"Đúng vậy."
Người quản lý gật đầu.
Trong khoảnh khắc, Trần Phi Minh đã hiểu ra.
Chắc chắn hôm qua khi Đổng Quân Dương nói rằng Trần Phàm sắp phát hiện ra vấn đề phần mềm, rồi gợi ý bán nhanh để hố hắn một khoản, tất cả đều là giả.
Toàn bộ chuyện này có khả năng là kế hoạch do Trần Phàm bày ra từ đầu, để dùng giá thấp mua lại phần mềm.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn nghĩ mình thông minh, lừa được Trần Phàm, khiến hắn mất một tỷ.
Còn cảm thấy bản thân giỏi hơn tất cả người trong Trần gia, làm được việc mà họ không làm được.
Loại cảm giác tự mãn, ưu việt đó khiến hắn lâng lâng cả đêm.
Kết quả bây giờ, hắn mới biết mình chỉ là một con rối, một vai hề trong ván cờ của Trần Phàm.
Hắn bị bán đi, còn giúp người ta đếm tiền.
Còn tưởng rằng mình thắng, ai ngờ lại chính là kẻ thua thảm hại nhất.
Trần Phi Minh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, mặt mũi đau rát.
"Không sao đâu Phi Minh, chẳng phải chỉ là một phần mềm sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oan-tuyet-quan-he-ngay-au-tien-ban-thuong-mot-ty&chuong=127]
Dù nó sửa được, chắc cũng chẳng đáng bao nhiêu. Dù sao ngươi vẫn hố được hắn một tỷ mà."
Trần Văn Tĩnh "ân cần" an ủi.
"Không đáng bao nhiêu? Cái phần mềm đó sau khi sửa xong, một khi tung ra thị trường có thể mang lại lợi nhuận hơn trăm tỷ đấy!"
"Ngươi im miệng cho ta!"
Trần Phi Minh gào lên.
Lời của Trần Văn Tĩnh chẳng khác nào xát muối vào vết thương.
Trên trăm tỷ lợi nhuận?!
Nghe vậy, cả Trần gia đều giật mình, ngay cả Trần lão gia tử cũng không thể ngồi yên.
Vừa rồi họ còn nghĩ giống Trần Văn Tĩnh, rằng dù sao cũng kiếm được một tỷ, không lỗ.
Nhưng bây giờ biết phần mềm đó có thể mang lại lợi nhuận hàng trăm tỷ, cái “một tỷ” kia lập tức chẳng còn ý nghĩa gì.
Trần Văn Tĩnh giả vờ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại cười vui sướng.
Nàng sớm đã chọn đứng về phía Trần Phàm, nên biết rõ phần mềm này có giá trị thế nào.
Nàng không phải an ủi, mà là cố tình chọc giận cha con Trần Phi Minh.
Nhìn bọn họ nổi trận lôi đình, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hả hê.
Quyết định đứng về phía Trần Phàm, đúng là lựa chọn sáng suốt nhất của đời nàng.
Chỉ trong hơn hai mươi ngày, Trần Phàm đã hoàn toàn lật ngược thế cờ, từ kẻ yếu trở thành người chiếm thế thượng phong.
Trần gia gần như không còn đường thắng.
"Trên trăm tỷ lợi nhuận?!"
"Phi Minh, ngươi đừng nói đùa nữa chứ?"
"Có thể nhiều như vậy sao?"
Trần gia người người bàn tán.
"Trên trăm tỷ lợi nhuận chỉ là con số khiêm tốn. Nếu vận hành tốt, có thể vượt quá một ngàn tỷ."
Sắc mặt Trần Khánh Bân u ám, không cam lòng nói.
"Đáng chết thật!"
"Trên trăm tỷ lợi nhuận, vậy mà bị Trần Phàm cướp mất..."
Cả Trần gia đều đau như cắt ruột.
Đặc biệt là Trần lão gia tử, ánh mắt đầy lửa giận, hận không thể thiêu chết Trần Phàm.
Tên tiểu tử đó sao lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy!
Phần mềm có giá trị hàng trăm tỷ, lại bị hắn dùng một tỷ mua về.
Toàn bộ phần lợi nhuận lẽ ra thuộc về Trần gia, giờ lại rơi hết vào tay hắn.
Trần lão gia tử tức đến run người, chỉ biết nghiến răng chửi thầm trong lòng.
Đúng lúc Trần gia đang tức giận đến cực điểm, Trần Phàm lại đang nhàn nhã hưởng thụ cuối tuần.
Nhân lực cho dự án phần mềm vẫn còn thiếu, nên hắn đã ra thông báo tuyển dụng với mức lương cao, tìm kiếm nhân tài kỹ thuật.
Giờ chỉ cần chờ đợi.
Mười mấy phút sau, Chu Quảng Sinh – cha của Chu Hoằng Nghị – gọi điện mời Trần Phàm đến nhà chơi.
Vừa dứt lời, âm thanh hệ thống vang lên.
Đinh.
Nhiệm vụ mới: Đến Chu gia làm khách.
Phần thưởng nhiệm vụ: Kỹ năng vẽ tranh đỉnh cấp.
Phần thưởng nhiệm vụ: 50 điểm kinh nghiệm.
Nhìn bảng nhiệm vụ, Trần Phàm lập tức kích động.
Đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống cấp một, cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Chỉ cần hoàn thành, đạt thêm 50 điểm kinh nghiệm, hệ thống sẽ lập tức thăng cấp lên cấp hai!
Trần Phàm mong chờ ngày này suốt hơn hai mươi ngày, cuối cùng nó đã đến!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận