Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạn Tuyệt Quan Hệ Ngày Đầu Tiên, Ban Thưởng Một Tỷ!

Chương 149: Khảo nghiệm của mẹ vợ tương lai!!

Ngày cập nhật : 2025-10-21 18:11:03
Trước biệt thự, chỉ thấy một người phụ nữ trang nhã, đoan trang, dịu dàng như ngọc, tuyệt sắc mỹ phụ, được Hạ Manh Manh dẫn vào.

Vừa bước vào, người phụ nữ này lập tức nhìn thấy cảnh Trần Phàm và Hạ Nhược Thủy đang hôn nhau.

Trong nháy mắt, mỹ phụ trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi!.

Cùng lúc đó, Hạ Nhược Thủy cũng nhìn thấy người phụ nữ này, lập tức lúng túng tới cực điểm!.

“A!!!”.

Theo sau mỹ phụ, Hạ Manh Manh nhìn thấy chị gái mình hôn Trần Phàm cũng hét lên!.

Cái này...

Các nàng tới thật sự không đúng lúc.

Nhìn người phụ nữ tuyệt sắc, Hạ Nhược Thủy vốn đang có chút mê ly lập tức tỉnh táo lại, vội vàng tách ra khỏi Trần Phàm, ngượng ngùng nói:.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”.

Người phụ nữ tuyệt sắc kia không ai khác, chính là mẹ của Hạ Nhược Thủy!.

Bên cạnh, Trần Phàm nghe được Nhược Thủy gọi người phụ nữ kia là mẹ, cũng lúng túng theo.

Lúc đầu nhìn thấy người phụ nữ này, Trần Phàm vô thức nghĩ là cô hoặc dì của Nhược Thủy, vì trông bà chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Nếu chỉ là cô hoặc dì thì còn đỡ.

Không ngờ đó lại là mẹ Nhược Thủy, dì này bảo dưỡng cũng quá tốt rồi, cái này...

Quả là quá lúng túng.

Gọi xong, Hạ Nhược Thủy cúi đầu không dám nhìn thẳng mẹ mình.

Mẹ Hạ Nhược Thủy xuất thân thư hương thế gia, gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí là cứng nhắc. Trước đây bà từng nói, trước khi đính hôn không được phép thân mật với người khác giới.

Vậy mà lần đầu tiên hôn Trần Phàm lại bị mẹ nhìn thấy, lần này hỏng bét, tám phần mẹ sẽ có ấn tượng rất xấu về Trần Phàm.

Hạ Nhược Thủy lo lắng không yên, phải làm sao bây giờ?.

Quan trọng nhất là, vì mẹ đến bất ngờ, cô còn chưa kịp cùng Trần Phàm thổ lộ, xác định quan hệ.

“A di mạnh khỏe, cháu là bạn trai của Nhược Thủy, Trần Phàm!”.

Giờ này khắc này, thân là đàn ông, Trần Phàm tuyệt đối không thể lùi bước để Nhược Thủy phải đứng ra, thế là hắn chủ động mở miệng chào mẹ Nhược Thủy.

Tấm lòng của Nhược Thủy, cô đã dùng hành động bày tỏ, Trần Phàm cũng hiểu rõ.

Đối diện một Hạ Nhược Thủy vừa xinh đẹp vừa hoàn hảo cả tính cách lẫn vóc dáng như thế, Trần Phàm sao có thể không rung động?.

Trước đây, vì chuyện Trần gia và Kim Lăng Từ gia nên Trần Phàm luôn kìm nén, dự định sau khi giải quyết xong mới tính chuyện tình cảm.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oan-tuyet-quan-he-ngay-au-tien-ban-thuong-mot-ty&chuong=149]


Nhưng bây giờ, Nhược Thủy đã chủ động, hơn nữa ngay trước mặt mẹ cô, nếu Trần Phàm còn lùi bước thì thật mất mặt.

“Hả!?”.

Nghe Trần Phàm nói mình là bạn trai, Hạ Nhược Thủy vừa mừng vừa xúc động.

Từ giờ phút này, hai người xem như chính thức xác định quan hệ, dù có hơi vội vàng.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, cái chính là bây giờ phải đối phó thế nào với mẹ!.

“Ngươi tốt.”.

Mẹ Hạ Nhược Thủy mở miệng.

Cách Trần Phàm cư xử khiến bà tương đối hài lòng.

Nếu như lúc nãy Trần Phàm không chủ động đứng ra, mà để Nhược Thủy ra mặt, hoặc lặng lẽ tìm lý do bỏ đi, bà sẽ lập tức phản đối mối quan hệ này!.

Hiện tại, mẹ Hạ Nhược Thủy đã có ấn tượng đầu tiên tốt hơn về Trần Phàm.

“A di, mời ngồi...”.

Trần Phàm lễ phép đi tới giúp mẹ Hạ Nhược Thủy cầm túi xách.

“Cảm ơn.”.

Mẹ Hạ Nhược Thủy gật đầu, bước vào biệt thự.

“Trần học trưởng, không, giờ chắc em phải gọi là tỷ phu rồi.”.

Đứng sau lưng Trần Phàm, Hạ Manh Manh nhỏ giọng nói:.

“Gần đây một mực không thấy hai người tiến triển, em còn lo đây, không nghĩ các ngươi lại âm thầm phát triển, thân mật thế này.”.

“Tỷ phu, anh hành động nhanh thật đấy.”.

Hạ Manh Manh cảm khái.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”.

Hạ Nhược Thủy không nhịn được hỏi.

“Vốn là cha con định đến Giang Châu thăm con, nhưng bên Hồng Kông công việc có trục trặc, nên ông ấy đi Hồng Kông trước, để mẹ đến đây.”.

Mẹ Hạ Nhược Thủy giải thích.

Nghe vậy, tim Hạ Nhược Thủy như treo lên.

Hô!!!.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu như vừa rồi là cha cô đẩy cửa vào, chứng kiến cảnh kia, với tính cách của cha, cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.

Bên cạnh, Trần Phàm cũng thầm cảm khái.

Nếu tới là cha Nhược Thủy, tức cha vợ tương lai, thì càng lúng túng.

Nhất là vừa mới trước mặt bố vợ tương lai lại hôn con gái người ta, tối nay chắc chắn Trần Phàm không yên rồi...

“Mẹ vừa tới Giang Châu, còn chưa ăn tối phải không?”.

“Hay chúng ta ra ngoài ăn, hoặc gọi đầu bếp đến nhà nấu?”.

Một bên Hạ Manh Manh hàm ý nói.

Cô cũng muốn giúp tỷ phu ghi điểm trước mặt mẹ, nên mới gợi ý như vậy.

“Không cần phiền phức vậy, mẹ đơn giản ăn chút là được.”.

Mẹ Hạ Nhược Thủy mở miệng.

“A di vừa đi đường mệt mỏi, sao có thể ăn qua loa, để cháu làm vài món.”.

Nói xong, Trần Phàm đi vào phòng bếp.

Trong phòng khách, Hạ Nhược Thủy vừa trò chuyện với mẹ, vừa liếc nhìn muội muội, trách móc tại sao chuyện quan trọng thế mà không báo trước.

Hạ Manh Manh nhún vai tỏ vẻ vô tội, thực ra cô cũng không biết mẹ đến, đến khi xuống máy bay mẹ mới nói.

Cô vội vàng gọi xe đón mẹ ở sân bay.

Nhưng trên đường cô đã nhắn tin cho chị, sao chị không biết?.

Hạ Manh Manh ra hiệu chỉ vào điện thoại đặt trên bàn trà của Hạ Nhược Thủy để giải thích.

Hạ Nhược Thủy lập tức hiểu, nhớ ra mình đã để điện thoại im lặng để tránh bị làm phiền lúc ăn tối cùng Trần Phàm, rồi bỏ qua một bên.

Nhất là lúc trước bầu không khí mập mờ, cô càng không kiểm tra tin nhắn.

Kết quả mới dẫn đến màn lúng túng vừa rồi.

Không lâu sau, Trần Phàm đã làm xong vài món ăn, bưng lên bàn.

“Khổ cực rồi, Tiểu Trần.”.

Mẹ Hạ Nhược Thủy mở miệng, tuy rất lễ phép nhưng giọng vẫn mang chút xa cách.

Trần Phàm nấu mấy món đơn giản, ban đầu mẹ Hạ Nhược Thủy không để ý lắm, nhưng khi ăn miếng đầu tiên, thần sắc lập tức thay đổi.

Ngay sau đó, bà lại nếm thử vài món khác, khen không ngớt.

“Không ngờ Tiểu Trần nấu ăn giỏi thế.”.

Mẹ Hạ Nhược Thủy cảm khái, ấn tượng về Trần Phàm tốt lên không ít.

“A di quá khen.”.

Trần Phàm khiêm tốn đáp.

Nhìn cảnh này, Hạ Nhược Thủy cũng nhẹ nhõm hơn.

Ngay khi Trần Phàm nghĩ rằng tương lai mẹ vợ sắp hài lòng rồi, mẹ Hạ Nhược Thủy lại đột nhiên mở miệng, hỏi Trần Phàm một câu hết sức đặc biệt, nhưng là vấn đề chắc chắn hắn sẽ phải đối mặt trong tương lai.

Bình Luận

0 Thảo luận