Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ NUÔI

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-07-28 15:51:56
17
Lòng dạ thấp thỏm bất an, Vương Đại Dũng trong lúc lái xe bỏ trốn đã vượt đèn đỏ, kết quả bị một chiếc xe tải lớn tông thẳng vào đầu.
Lần này thì xong thật rồi, toàn thân liệt nửa người, chỉ còn nằm trên giường bệnh chờ chết.
Lẽ ra người chăm sóc ông ta phải là Lý Xuân Hoa, nhưng sau khi biết chuyện ông ta định giấu tiền một mình cao chạy xa bay, bà ta tức đến bốc khói, dứt khoát mặc kệ, vứt luôn ông ta ở bệnh viện cho tự sinh tự diệt.
Vận xui của hai người họ vẫn chưa dừng lại. Không lâu sau, có cư dân mạng báo cảnh sát, tố cáo họ từng bỏ rơi trẻ em năm xưa.
Lẽ ra sự việc đã qua nhiều năm, không có camera giám sát, cũng chẳng còn bằng chứng vật lý, bình thường rất khó để truy cứu.
Nhưng vụ việc lần này gây chấn động dư luận, áp lực xã hội quá lớn, hơn nữa hai người họ lại tự miệng thừa nhận tội lỗi trong video.
Cảnh sát tra lại hồ sơ báo án năm đó, phát hiện sau khi vứt con, họ căn bản chưa từng báo cảnh sát, hoàn toàn là cố ý vứt bỏ con cái.
Nhân viên viện phúc lợi và hàng xóm quanh khu năm xưa đều đứng ra làm chứng, bằng chứng rành rành, không ai chối cãi được. Cuối cùng, cả hai đều bị tuyên án ba năm tù giam.
Lần nữa gặp lại cặp vợ chồng ấy là tại phiên tòa, tôi được bố mẹ nuôi đưa đến để ra làm chứng.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt Lý Xuân Hoa liền lóe lên tia tham lam: “Niệm Niệm, mẹ đây, mẹ là mẹ ruột của con mà, con nỡ lòng nào nhìn mẹ vào tù chứ? Mau xin giùm cho mẹ đi, xin tòa tha cho mẹ với!”
Thấy tôi không phản ứng, vẻ mặt bà ta lập tức méo mó: “Đồ không có lương tâm! Sao mày không nói gì? Mau nói là mày bị người ta bán đi, mau nói đi!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Chính là hai người đã vứt tôi đi, bây giờ còn muốn chối cãi? Cả hai nên ngoan ngoãn ở tù mà suy ngẫm lại đi.”
Lý Xuân Hoa giãy nảy như phát điên, gào lên chửi bới: “Con tiện nhân này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nu-i&chuong=9]

Năm xưa tao đáng lẽ phải vứt mày vào cống rãnh cho mày chết quách đi trong mùa đông năm ấy thì hơn! Tao...”
“Trật tự!” Thẩm phán quát lớn, Lý Xuân Hoa mới chịu tức tối ngậm miệng.
Còn Vương Đại Dũng thì cúi gằm đầu từ đầu đến cuối, không còn chút kiêu ngạo ngông cuồng nào như trước, cả người lôi thôi lếch thếch, chẳng khác nào một con chó nhà có tang.
Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi định nói gì đó, cuối cùng lại im lặng cúi xuống, có lẽ cũng hiểu rõ: giờ có nói gì cũng vô ích rồi.
18
Trên đường về nhà, bố mẹ nuôi vẫn không ngừng lo lắng cho tâm trạng của tôi, hết lời tìm cách an ủi.
“Niệm Niệm, hay là mình đi chơi ở Universal Studios nhé?”
“Hoặc là đến nhà hàng dưới đáy biển ăn một bữa đi, nghe nói nơi đó vừa khai trương một nhà hàng Michelin, món ăn ngon lắm.”
Tôi mỉm cười: “Vâng ạ.”
Một lúc sau, mẹ nuôi dè dặt nhìn tôi:
“Niệm Niệm, mấy năm nay, con thấy bố mẹ đối xử với con có tốt không?”
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tin đồn trên mạng lan tràn, lời ra tiếng vào xung quanh cũng chẳng ít, mẹ nuôi khó tránh khỏi bất an.
Tôi nhìn mẹ, giọng chắc nịch:
“Mẹ là mẹ ruột thật sự của con, tất nhiên là luôn rất tốt với con rồi.”
“Vậy sau này, Niệm Niệm cũng phải thật tốt với mẹ nhé!”
Mẹ nuôi khựng lại một thoáng, khóe mắt dần đỏ hoe, môi khẽ nở nụ cười dịu dàng, những u ám trên hàng mày cũng dần tan biến.
“Cái đồ tinh ranh này,” bà vừa yêu chiều vừa nhéo má tôi một cái, “chỉ giỏi nói mấy lời ngọt ngào thôi!”
Tôi khẽ bật cười.
Không phải nịnh nọt, mà là lời thật lòng.
Từ khoảnh khắc bà cởi áo khoác dày đắp lên người tôi vào mùa đông năm ấy, bà đã là mẹ ruột của tôi rồi.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận