Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ NUÔI

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-28 15:51:17
11
Mọi người trong văn phòng đều nhìn nhau, không ai ngờ sự việc lại rẽ theo hướng này.
“May mà tiểu thư đã nhìn ra vấn đề từ trước.” Phó chủ tịch cảm khái nói.
Bố nuôi quay sang tôi: “Niệm Niệm, con phát hiện chỗ nào không đúng?”
Tôi nghĩ một lúc rồi đáp: “Khi bàn chuyện làm ăn, ông ta luôn né tránh trọng điểm, với những vấn đề chi tiết thì trả lời qua loa, không ăn nhập gì.”
Bố nuôi mỉm cười xoa đầu tôi: “Đi thôi, hôm nay tâm trạng tốt, mọi người nghỉ nửa ngày, chúng ta đi xem kịch vui.”
Khi đến dưới tòa nhà công ty của Vương Đại Dũng, cảnh tượng quả thật hỗn loạn.
Sảnh lớn chật ních người, mấy streamer nổi tiếng đang tranh cãi với bảo vệ, còn có người đang khiêng đồ đạc văn phòng ra ngoài.
Vương Đại Dũng đứng bên quầy lễ tân, mặt mũi xám ngoét: “Mọi người bình tĩnh, công ty đang tìm cách giải quyết...”
“Giải quyết?” Một nữ streamer trang điểm kỹ lưỡng cắt ngang, giọng đầy châm biếm: “Anh có biết chúng tôi mang về bao nhiêu lượt xem cho công ty không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nu-i&chuong=6]

Bây giờ thì sao? Hoa hồng chưa trả, lương cũng không, anh bảo chúng tôi sống thế nào?”
“Đúng đấy! Các người bị lừa thì liên quan gì đến chúng tôi? Dự án lớn như vậy mà không thèm điều tra kỹ càng!”
“Nghe nói tập đoàn Cố thị còn chẳng mắc bẫy, con gái nhà họ liếc một cái là nhận ra vấn đề...”
Tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp nơi. Bố nuôi khẽ vỗ vai tôi: “Nhờ có con cả đấy.”
Đột nhiên, Lý Xuân Hoa gào lên: “Có giỏi thì đi đòi tiền tổng giám đốc Chu ấy!”
Bà ta gầy sọp đi nhiều trong thời gian này, lớp phấn dày cũng không che nổi vẻ tiều tụy trên mặt.
Một nữ streamer trang điểm lòe loẹt cười lạnh: “Chúng tôi đâu có liên quan gì tới tổng giám đốc Chu, người nợ tiền là các người! Hôm nay không xong đâu!”
“Tôi nói là không có tiền!”
“Vậy đừng trách bọn tôi không khách khí!”
Nữ streamer kia xắn tay áo, chuẩn bị hét toáng lên. Lý Xuân Hoa lập tức trốn sau lưng Vương Đại Dũng.
Trong lúc hỗn loạn, có người đẩy mạnh một cái. Vương Đại Dũng ngã nhào xuống đất, bộ vest dính đầy bụi bẩn, trông nhếch nhác đến thảm hại.
12
Vương Đại Dũng quỳ rạp dưới đất, từng cú đấm của ông ta nện mạnh xuống nền, máu từ các khớp tay rỉ ra, loang đỏ cả mặt sàn đá cẩm thạch, đỏ đến chói mắt.
“Haizz…” Bố nuôi cuối cùng vẫn không đành lòng, khẽ thở dài: “Hai trăm triệu kia chắc là nhà hắn vay mượn khắp nơi mới gom đủ, giờ thì họa lại chồng thêm họa.”
“Nếu không nhờ Niệm Niệm, người phá sản bây giờ chính là chúng ta.”
“Đúng vậy!” Phó chủ tịch tràn đầy cảm phục: “Niệm Niệm đúng là phúc tinh của tập đoàn Cố thị, tầm nhìn chuẩn không thể chê! Chủ tịch Cố, nghe nói năm xưa tiểu thư từng cứu cả gia đình ngài?”
Bố nuôi hơi sững người: “Chuyện đó đúng là có. Năm ấy, khi chúng tôi chuẩn bị đến trung tâm thương mại ăn tối, Niệm Niệm đột nhiên kêu chóng mặt, đòi về nhà.”
“Hôm đó trung tâm xảy ra một vụ tấn công bằng dao, mười mấy người bị thương nặng. Nếu không có Niệm Niệm, cả nhà tôi đã bị cuốn vào đúng lúc ấy.” Nói đến đây, ánh mắt ông vẫn còn thấp thoáng nỗi sợ.
Về đến nhà, tôi được cả gia đình đón chào nồng nhiệt.
Bố nuôi vừa kể lại sự việc hôm nay cho mẹ nuôi và chị gái, vừa không giấu nổi sự cảm thán.
Mẹ nuôi xúc động ôm chặt tôi, vành mắt đỏ hoe: “Con gái cưng của mẹ, lại một lần nữa cứu cả nhà ta. Trời ơi, nếu không có con, hai trăm triệu kia coi như đổ sông đổ biển, công ty cũng tiêu tùng rồi!”
“Em không thấy bộ dạng Vương Đại Dũng đâu.” Bố nuôi lắc đầu thở dài: “Thật sự đáng thương.”
Mẹ nuôi cũng không ngừng cảm khái, nhưng chị gái lại lạnh lùng cắt ngang: “Cả nhà họ đúng là sao chổi, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
Chị vẫn không quên chuyện Lý Xuân Hoa từng nhục mạ tôi, mãi ôm mối hận trong lòng.
Sau chuyện này, bố mẹ nuôi càng thêm tin tưởng vào những phán đoán của tôi.
Mỗi lần đi đàm phán làm ăn, họ đều đưa tôi theo.
Chỉ cần tôi thấy có gì bất ổn, họ lập tức thận trọng xử lý.
Chẳng bao lâu, phạm vi kinh doanh của tập đoàn Cố thị đã phủ rộng khắp cả nước, công ty không ngừng phát triển, ngày một lớn mạnh.
Không biết ai để lộ tin, thương giới liền bàn tán xôn xao. Một số người vốn chẳng ưa nhà họ Vương còn cố tình châm chọc ngay trước mặt họ: “Hồi trước gặp được phúc tinh mà lại tự tay hất đi, nhường cho người khác. Giờ hay rồi, không đẻ nổi con trai, công ty cũng sập, báo ứng đến nhanh thật!”
“Đúng là số phận trêu ngươi, phúc khí dâng tận tay lại không biết giữ, để người khác hưởng, còn mình thì rơi xuống vực thẳm.”
Cuối cùng, Lý Xuân Hoa không nhịn nổi nữa, xông lên gào thét như kẻ điên: “Lũ đê tiện các người lắm mồm cái gì, chuyện nhà tao cần gì bọn mày chỉ trỏ!”
“Ồ, dữ dằn vậy sao?” Một tiểu thư danh giá ung dung nhấp cà phê, giọng nhàn nhạt, “Tôi có nhắc đến chị đâu, sao phải kích động thế?”

Bình Luận

0 Thảo luận