Mẹ chồng nóng lòng mà lăn lộn trên giường, không ngừng lẩm bẩm:
“Ngày nào cũng nằm như vậy không phải là cách, tôi không chấp nhật, bệnh viện các người phải hỗ trợ người nghèo, các người phải bồi thường tiền cho tôi!”
Bà ta càm ràm cả ngày, rồi lại tìm đến tôi.
“Vi Vi, con có thể kiện bệnh viện này giùm mẹ không, mẹ là một người thích chịu khổ, bọn họ cứ bắt mẹ phải nằm viện hưởng thụ, chẳng phải là muốn lừa tiền của mẹ sao? Hiện tại bệnh của mẹ đã khỏi, con hãy nói bệnh viện mau trả lại tiền cho mẹ, làm sao có thể tốn nhiều tiền như vậy cho bác sĩ?”
“Mau lên!”
Tôi không nói nên lời.
Chỉ cần dùng hai từ ‘chịu khổ’ để giải thích cho toàn bộ hành vi lố bịch của bà ta? Còn muốn tôi đòi tiền của bệnh viện? Chẳng khác nào muốn tôi hái sao trên trời cho bà ta, thật quá đáng.
Thấy tôi không nói gì, bà ta bắt đầu gây chuyện.
“Tao mặc kệ!, tất cả là do mày hại tao! Nếu không tại sao bây giờ tao lại trở nên như vậy, mày phải chịu trách nhiệm! TRên đời này có ai ngược đãi người già như mày.”
“Trong hôm nay, nếu mày không đem tất cả tiền viện phí bữa giờ trả cho tao! Tao sẽ ngồi lì ở bệnh viện không đi, để cho tất cả mọi người thấy tao có một đứa con dâu keo kiệt.”
Dứt lời, mẹ chồng liền nằm ngã ra sàn của bệnh viện, bắt đầu khóc lóc.
“Tao là một bà gì đã quen chịu khổ, mày lại bắt tôi đến bệnh viện nằm xài tiền hưởng phúc, mày phải bồi thường cho tao!”
“Hơn nữa, tao còn có việc riêng, đang cần tiền gấp.”
Chuyện riêng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-th-ch-l-m-ve-chai&chuong=5]
Không phải là muốn đưa tiền cho ông chú kia sao?
Nói như có chuyện gì quan trọng lắm.
Đời trước tôi bị bà ta quậy đến hoảng loạn, đành phải đồng ý.
Nhưng kiếp này, tôi không thèm quan tâm: “Mặc kệ bà!”
“Muốn làm gì cứ làm, dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi.”
Điếc không sợ súng, tôi nhìn mẹ chồng vẫn đang nằm trên sàn nhà, quay đầu rời đi.
“Bà muốn nằm bao lâu thì nằm!”
Nếu không phải sợ người khác quay lén đăng lên mạng, tôi đã đánh bà ta từ lâu rồi.
Tôi nhìn thấy bà ta cũng đi theo tôi.
“Tự nhiên gần đây tôi muốn mấy loại rau do nhà mình trồng, nếu bà có thể ra ruộng hái rau, tôi sẽ cho bà 1000 tiền thù lao.”
Mẹ chồng lập tức chửi tôi.
“Trời nóng như vậy, tao vừa mới hết bệnh, có phải mày lại muốn hại tao?”
“Nếu mày không muốn đưa tiền cứ nói thẳng, đừng có dùng mấy cách này để làm tao khó xử? Rõ ràng mày muốn chống đối tao!”
Tôi ung dung mà nói: “Muốn thì làm, không muốn làm thì thôi, chửi tôi có ích lợi gì đâu? Dù sao tiền cũng là của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, bà làm gì được tôi?”
Vương Tú Phân vì tiền mà phải ra đồng làm việc hai ngày, rồi lại bắt đầu gây chuyện.
Bởi vì quá nắng, bà ta mới hết bệnh, thật sự không chịu nổi cái nắng chói chang.
Bà ta liền đi nói với con trai.
“Con trai, con phải thương cho mẹ, mẹ không thể chịu đựng được nữa. Tại sao phải chịu khổ như thế này, mẹ không thể hưởng phúc của con cháu sao?”
“Mẹ đã già cả rồi, trời nóng như vậy còn phải ra đồng làm việc. Chỉ vì 1000 tệ mà phải liều cái mạng già này! Con trai, con không thể không quan tâm đến mẹ, con nói gì đi!”
Hạn mức thẻ tín dụng gần đây của Dương Quân tăng cao, tôi đoán hắn bị tôi thách thức nên đã theo đuổi thanh mai của mình, muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình cho tôi thấy.
Đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu làm sao có thể quan tâm đến chuyện khác.
Quả nhiên, hắn giương mắt nhìn Vương Tú Phân rồi không quan tâm mà nói: “Vi Vi cho mẹ 1000 để mẹ hái rau, nếu mẹ không muốn có thể không làm, sao lại nói người ta làm khó mẹ?”
Nhưng Vương Tú Phân không chịu để yên như vậy.
“Hay lắm, cưới vợ rồi nên quên mẹ đúng không? Không phải mày nói người mày yêu nhất là Kiều Kiều sao? Tại sao lại cưng Lý Vi như vậy? Trong mắt mày rốt cuộc có coi tao là mẹ mày không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận