Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ CHỒNG THÍCH LỤM VE CHAI

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-08 16:00:17
Kiếp này, tôi không bao giờ để cho bà đùa giỡn trong lòng bàn tay nữa, tôi sẽ khiến những mưu tính của bà tan thành mây khói, tôi muốn bà tự làm tự chịu, tôi muốn bà trả giá.
Dù sao bà ta cũng rất thích chịu khổ mà, tôi sẽ chiều theo ý bà.
Không bao lâu sau, quả nhiên mẹ chồng cũng bị uốn ván, không còn cách nào khác phải đi bệnh viện kiểm tra.
Lúc này, sắc mặt bà tái nhợt.
Bà tiều tụy mà thở dài, khác với vẻ mặt tràn đầy sức sống lúc trước.
Mẹ chồng đổ hết lỗi lên đầu tôi: “Đều tại mày hại tao, nếu không phải mày không cho tao đi khám bệnh, làm sao tao trở thành như vậy.”
“Mày cố tình hại tao, có phải do mày ghét tao đi nhặt ve chai, ghét tao chứa rác trong nhà? Nên mày trả thù tao phải không?”
Mẹ chồng nằm trên giường bệnh, vừa khóc vừa nói.
“Tại sao tao lại xui xẻo như vậy? Tại sao lại có một đứa con dâu bất hiếu như vậy?”
Chồng tôi Dương Quân cũng chạy tới, chửi tôi ích kỷ, nói tôi không ra gì, tại sao lại đối xử với mẹ chồng như vậy?
Đối với những lời này, tôi chỉ mỉm cười: “Tôi tính toán như vậy chẳng phải là vì cái nhà này sao? Các người dựa vào đâu mà đổ lỗi cho tôi?”
“Không phải mẹ anh nói sống phải nên tập chịu khổ một chút sao? tôi chỉ làm theo những gì mẹ anh nói, tôi sai chỗ nào?”
Tôi cũng đăng lên mạng cho bạn bè xem:
[Mẹ chồng tôi là một người sống tiết kiệm, dù bệnh tật cũng phải suy nghĩ cho vợ chồng tôi, thật là một người mẹ chồng tốt]
Sau khi thấy điều này, tâm trạng của Vương Tú Phân cũng dễ chịu hơn, ra vẻ rằng việc chịu khổ là đức tính tốt đẹp của bà, lập tức không quan tâm bệnh tình mà đòi về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-th-ch-l-m-ve-chai&chuong=3]


Mà tôi cũng hùa theo bà quay một video bộ dáng của bà khi [không trị bệnh để tiết kiệm]. Khi đăng lên các bác trai bác gái nhảy vào bình luận [Tâm sinh tướng, một người phụ nữ cần kiệm thật xinh đẹp.]
Mẹ chồng rất thích, lướt lên lướt xuống khu bình luận cả buổi, tôi chỉ cười cười không thèm để ý đến bà ta.
Dù sao tiết kiệm cũng là một đức tính tốt, tôi giúp bà phát huy đức tính này, tôi đâu làm gì sai.
Ngày hôm đó sau khi về nhà, Vương Tú Phân bắt đầu không dùng máy lạnh.
Mồ hôi đầy đầu vẫn kiên trì mở miệng nói muốn làm gương cho tôi, dạy tôi cách tiết kiệm.
Mẹ chồng thở hồng hộc, miệng vết thương cũng bắt đầu nhiễm trùng, có cảm giác sắp mưng mủ.
Tôi không thèm cãi lời bà, còn lấy hai cái remote máy lạnh trong phòng khách và phòng ngủ của mẹ chồng bỏ vào túi xách mang theo đi làm.
Trước khi đi làm tôi nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của mẹ chồng, tôi chỉ thấy buồn cười.
“Mẹ, mẹ tính nhân lúc con đi làm mà lén mở máy lạnh sao? Như vậy là không được, mẹ là tấm gương cần kiệm của mọi người trong xóm, nếu mẹ không chịu tiết kiệm, thì lấy ai noi theo?”
Thấy thái độ kiên quyết của tôi, mẹ chồng không muốn diễn nữa.
Bà ta cắn răng mà nói: “Đầu tao choáng váng, cơ thể rất là khó chịu, trời nóng thế này tao biết phải làm sao?”
“Mau đưa remote máy lạnh cho tao!”
“Hơn nữa, tụi mày còn trẻ còn có sức chịu khổ? Tao chịu khổ cả đời rồi, lúc này phải hưởng phước chứ!”
Nhìn đi, đã lộ bản mặt thật ra rồi.
Đúng rồi, bây giờ đòi hưởng phước rồi, vậy tại sao kiếp trước lại ép tôi chịu khổ, lấy cớ này để hãm hại tôi?
Tôi không thèm trả lời bà, mà mở tụ lạnh lấy phần cơm thừa canh cặn hôm qua ra.
“Mẹ, một người tiết kiệm cũng không thể lãng phí thức ăn thừa của ngày hôm qua. Từ đây về sau, nếu cơm còn thừa mẹ phải ăn lại, nếu bỏ đi sẽ rất lãng phí!”
“Mẹ cũng đừng quên người ngoài ai cũng biết mẹ là một người phụ nữ cần kiệm, hiện tại mẹ còn có fans hậm mộ, mẹ phải chú ý từng lời ăn tiếng nói, nếu không con sẽ tung video mẹ hưởng phước lên mạng. Sẽ không còn ai hâm mộ mẹ nữa.”
Nhìn vẻ mặt xìu xuống của mẹ chồng, tôi mím môi cố nén một nụ cười.

Bình Luận

0 Thảo luận