Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ CHỒNG THÍCH LỤM VE CHAI

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-08 15:59:52
Lời tôi vừa nói ra, mấy bà hàng xóm liền bỏ về hết, chỉ để lại một mình mẹ chồng ngồi dưới đất nghiến răng nghiến lợi.
Khuya hôm đó, Dương Quân mới say khướt mà đi về nhà, hắn lấy cớ uống say, sợ làm phiền tôi mà ngủ bên ngoài phòng sách.
Tôi quá quen với thủ đoạn của hắn, lén lút đứng ngoài phòng sách, liền nghe thấy giọng nói của hai mẹ con bọn họ.
Vương Tú Phân tức giận, bất mãn mà nói: “Nó dựa vào cái gì mà lên mặt với mẹ, mẹ muốn làm gì thì làm, con trai ngoan của mẹ, con sẽ không để ý mẹ đi nhặt ve chai chứ?”
Dương Quân cũng an ủi mẹ nhưng trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Sau đó, Vương Tú Phân lại đắc ý mà nói: “Bây giờ con mau đi bắt mấy con chuột bỏ vào phòng nó đi, mẹ không tin nó không bị chuột cắn, đây là hình phạt cho việc dám chống đối mẹ. “
Thì ra bà luôn hãm hại tôi.
Kiếp trước tôi cứ nghĩ mình bị chuột cắn là ngoài ý muốn, muốn đi bệnh viện tiêm ngừa, lại bị mẹ chồng ngăn cản.
Mẹ chồng chửi ầm lên: “Chỉ có một vết cắn nho nhỏ, sao phải đi bệnh viện cho phí tiền?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-th-ch-l-m-ve-chai&chuong=2]

Con nghe mẹ dùng một ít thuốc sát trùng lau lên là được rồi.”
Tôi không muốn tranh cãi với bà ta, nên để mặc bà ta muốn làm gì thì làm, nhưng không ngờ tôi lại bị uốn ván.
Tôi nằm viện một tuần, tiền ra như nước.
Vất vả lắm bệnh tình mới chuyển biến một chút, thời tiết 40, 40 độ Vương Tú Phân lại không cho tôi nằm máy lạnh, làm cho vết thương tôi lại nhiễm trùng, tôi lại bị sốc nhiệt xém chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng.
Bà còn nói như đúng rồi: “Mẹ làm tất cả những chuyện này là vì con, con còn phải cám ơn mẹ!”
“Dùng máy lạnh nhiều sẽ bị bệnh con biết không?”
Những kí ức đau khổ tựa như cơn ác mộng bao trùm lấy tôi, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa, tôi muốn cho bọn họ biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn họ xúc phạm tôi!
Quả nhiên, một lát sau, Vương Tú Phân lén lút mở cửa phòng của tôi, không những tắt máy lạnh của tôi mà còn thả vài con chuột to vào, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng bà cười trộm.
Tôi án binh bất động, chờ mẹ chồng ngủ say, tôi đem toàn bộ chuột lúc nãy thả vào phòng mẹ chồng, còn tốt bụng tắt máy lạnh giùm bà.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của bà, tôi thở dài… quả báo của bà sắp đến rồi.
Ngày hôm sau, khi đang đi làm tôi nhận được điện thoại của Vương Tú Phân.
Bà ta chửi tôi.
“Con khốn kia, nửa đêm mày tắt máy lạnh của tao đúng không? Chuyện này từ từ tao tính sổ với mày sau, bây giờ tao bị chuột cắn, mày mau mau xin nghỉ làm, về chở tao đi bệnh viện nhanh lên!”
Tôi chỉ mỉm cười, vươn vai duỗi người, không quan tâm mà nói:
"Tại sao?"
Đầu dây bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tại sao cái gì? Mẹ chồng mày bị chuột cắn, chuột chứa nhiều virus, nếu tao có chuyện gì thì phải làm sao?”
Tôi bình tĩnh mà cười.
“Virus? Bà cả ngày ở trên đống rác, còn sợ bệnh sao? Chưa kể, đi bệnh viện tốn bao nhiêu tiền bà biết không? Tôi xin nghỉ cũng sẽ bị trừ tiền, tôi lái xe cũng tốn xăng vậy.”
“Tại sao bà không biết tiết kiệm gì hết vậy? Tối ngày chỉ biết xài tiền, không biết mắc cỡ.”
Vương Tú Phân bị tôi nói như vậy, lập tức nổi giận, nhưng không có cách nào phản bác tôi, chỉ biết trút giận bằng cách gào thét tên tôi.
Nhưng tôi quá hiểu Vương Tú Phân, bà ta rất sợ chết, chắc chắn sẽ đi bệnh viện.
Tôi liền đi đến bệnh viện mà bà ta hay đến, quả nhiên là thấy bóng dáng của bà.
Tôi chạy tới, xé sổ khám bệnh của bà và chửi:
“Vương Tú Phân, bà có biết mắc cỡ không? Bà không lo kiếm tiền chỉ biết đi xài tiền, bà không có bệnh tật gì còn dám đi bệnh viện khám bệnh, sau này đừng đòi tiền tiêu vặt của tôi nữa!”
“Mỗi ngày tôi đều đi làm cực khổ còn bà tới bệnh viện để hưởng thụ? Sao tôi lại có một bà mẹ chồng không biết điều như bà?”
Mẹ chồng hoảng sợ, che mặt đứng ngay sảnh bệnh viện.
Nhìn đi, rõ ràng bà ta hiểu rõ vấn đề, nhưng kiếp trước lại giả vờ ngu ngốc làm tôi chịu khổ, làm tôi chịu tội.

Bình Luận

0 Thảo luận