Tôi gật đầu. Sau khi phải mất công đôi co với một kẻ đầu óc rỗng tuếch như Lý Hiểu Hồng, bỗng gặp được một người hiểu lý lẽ và biết tôn trọng quy tắc như cửa hàng trưởng, tôi chỉ thấy cả người nhẹ nhõm khoan khoái.
"Được!"
Vừa nói xong, Lý Hiểu Hồng bỗng từ sau lưng cửa hàng trưởng lao ra, lớn tiếng quát: "Không được! Chị không đồng ý!"
Tôi ngây ra. Con nhỏ này chắc hẳn đầu có vấn đề? Cửa hàng trưởng rõ ràng đang cho cô ta bậc thang để xuống nước, vậy mà cô ta lại nhảy ra chặn? Đây là định bỏ việc luôn hay sao?!
"Em gái! Không thể tặng thứ này cho con tiện nhân đó!"
"Hàng mẫu thử này rõ ràng là do nó làm vỡ thì nó phải bồi thường! Hơn nữa nó còn gây khó dễ, còn chửi chị! Hôm nay chị nhất định phải khiến nó mất máu, cho nó biết tay!"
Vừa nói, Lý Hiểu Hồng xông thẳng tới trước mặt tôi, thò tay giật lấy điện thoại.
Vừa giật vừa trợn trừng khuôn mặt hung tợn, miệng toàn lời hạ tiện: "Con tiện nhân! Hết hồn rồi à?! Cửa hàng trưởng là em gái tao đó! Dù nó có tới thì mày cũng chẳng làm gì được tao đâu! Nó cái gì cũng phải nghe tao hết!"
"Hôm nay tiền này mày nhất định phải bỏ ra! Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn móc ví, nếu không tao mà “lỡ tay” làm mày bị thương thì chẳng hay ho gì đâu!"
Tôi né trái né phải, xoay người tránh bàn tay đang chộp tới của Lý Hiểu Hồng, đồng thời quay sang cửa hàng trưởng: "Cửa hàng trưởng, đây là cách các người tiếp khách sao?!"
Cửa hàng trưởng vừa định mở miệng ngăn lại, Lý Hiểu Hồng đã cướp lời: "Em gái, chị vừa điều tra rồi, con tiện nhân này chẳng quyền thế gì, chỉ là một con sinh viên nghèo, chẳng qua may mắn bám được một ông lớn nhờ cái mặt mà có tí tiền thôi!"
"Chuyện này cứ để chị xử lý! Chị đảm bảo sẽ lo xong!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-v-l-n-c-hoa-r-i-b-ch-m-3-588-t&chuong=4]
Đến lúc đó, tiền mình chia đôi!"
Nghe vậy, cửa hàng trưởng im bặt, thậm chí còn tránh ánh mắt tôi, rút điện thoại ra bấm lia lịa.
Tôi giận quá hóa cười.
Không buồn giằng co với Lý Hiểu Hồng nữa, tôi để mặc cô ta giật điện thoại.
Sau đó, tôi tháo chiếc ba lô trên lưng xuống, kéo khóa, lấy ra đồng phục cùng thẻ công tác, mặc vào.
Nhìn Lý Hiểu Hồng cứ lật tới lật lui tìm cách mở khóa điện thoại, mặt đầy vẻ tham lam, tôi chỉ lặng lẽ đảo mắt.
Tôi cầm thẻ công tác, đứng trước mặt cửa hàng trưởng đang cúi đầu bấm điện thoại:
"Xin chào, tôi là nhân viên thanh tra đến từ tổng công ty, hôm nay tôi tới đây để kiểm tra."
"Vừa rồi, hai chị em các cô đã “kiểm tra” tôi xong, bây giờ, tới lượt tôi “kiểm tra” các cô rồi!"
4
Cửa hàng trưởng liếc nhìn tấm thẻ công tác trong tay tôi thì sững người tại chỗ, ngay cả chiếc điện thoại trong tay cũng không cầm chắc, rơi thẳng xuống đất.
Tôi khẽ mỉm cười, mắt dừng lại nơi tấm bảng tên trước ngực cô ta, đọc từng chữ một cách rõ ràng: “Lý Hiểu Lệ, đúng không? Giờ, dẫn tôi ra quầy để kiểm tra!”
Lý Hiểu Lệ như vừa bừng tỉnh, vội cúi xuống nhặt điện thoại lên nhét vào túi, sau đó liên tục cúi người chào tôi.
“Ôi chao! Sao cô lại tới đây?! Hôm qua tôi đã nghe tổng công ty nói mấy hôm nay sẽ có thanh tra tới kiểm tra, không ngờ người đến cửa hàng chúng tôi lại là cô!"
"Đúng là nước lớn tràn vào miếu Long Vương, người một nhà mà lại không nhận ra nhau!”
Trong khi Lý Hiểu Lệ hết lời lấy lòng, Lý Hiểu Hồng lại vì không mở được khóa điện thoại của tôi mà mặt đầy vẻ khó chịu, hất mạnh chiếc điện thoại vào người tôi, bĩu môi mắng: “Con tiện nhân thối! Mau mở điện thoại ra thanh toán đi!”
“Em gái! Sao lại xin lỗi nó?! Chẳng phải chỉ là một thanh tra thôi sao? Ai mà chẳng là dân làm thuê chứ?!"
"Đều là trâu ngựa như nhau, cớ gì nó lại cao hơn chúng ta một bậc?!”
Bị nói cho đỏ bừng cả mặt, Lý Hiểu Lệ quay sang trừng mắt với Lý Hiểu Hồng.
“Đừng nói nữa, mau qua đây xin lỗi!”
Nhưng Lý Hiểu Hồng chẳng thèm nghe, ngược lại còn trừng mắt với tôi.
“Chị không xin! Nó cùng lắm cũng chỉ là một thanh tra, sao? Chẳng lẽ nó có bản lĩnh đuổi việc được chúng ta chắc?!”
Tôi khẽ cười khẩy.
“Nói đúng đấy, tôi quả thực chỉ là một thanh tra. Có điều, tất cả những gì tôi phải chịu hôm nay sẽ được ghi chép đầy đủ và báo cáo nguyên vẹn!"
"Còn việc các cô có bị đuổi hay không… thì cứ tự cầu phúc đi!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận