Khi đang đứng ở quầy nước hoa xem thử, tôi bị nhân viên bán hàng vô tình va phải, khiến cho lọ mẫu thử trong tay không may rơi xuống vỡ tan.
Còn chưa kịp mở miệng, cô nhân viên kia đã bắt đầu mỉa mai cay độc:
“Không có tiền thì đừng ra vẻ sang chảnh! Nửa ngày nay chỉ đứng nhìn chứ không mua, lọ mẫu thử này giá 3.588 tệ đấy! Giờ thì đi trả tiền ngay! Không có tiền thì đi bán thân mà trả!”
“Vừa nhìn là biết đồ nghèo rớt mồng tơi, ghét nhất loại người ngày nào cũng đến đây xài ké hàng mẫu!”
“Mấy cô gái trẻ bây giờ ấy à, cả ngày chỉ mong có mấy món hàng hiệu trên người để thỏa mãn hư vinh rồi câu được ông chồng nhà giàu mang về, đúng là không biết xấu hổ!”
Tôi lặng lẽ đảo mắt một vòng, cởi áo khoác, thay vào bộ đồng phục làm việc, rồi lấy từ trong túi ra thẻ công tác thanh tra.
“Bây giờ, đến lượt tôi kiểm tra cô rồi đấy!”
1
Sau Tết, khi công ty bắt đầu làm việc trở lại, tôi muốn tự thưởng cho mình một chai nước hoa để đánh dấu kỳ thực tập vừa khởi đầu nên đã ghé vào cửa hàng cao cấp thuộc tập đoàn nhà mình.
Không ngờ, tôi vòng đi vòng lại nửa ngày mà chẳng có ai tới phục vụ.
Mãi đến khi tôi chủ động lên tiếng hỏi, mới có một cô nhân viên quầy trang điểm lườm nguýt, miễn cưỡng bước về phía tôi.
Tôi không để ý, cúi đầu xem nước hoa thì đột nhiên phía sau truyền đến một lực đẩy. Tôi không phòng bị, theo quán tính ngã chúi về trước, chai nước hoa trước mặt “rầm” một tiếng rơi thẳng xuống đất.
[Choang!] một tiếng, vỡ tan tành.
Tôi sững người, còn chưa kịp mở miệng thì nhân viên kia đã vươn tay, túm cổ áo tôi giật mạnh về phía cô ta.
“Cô làm cái gì đấy! Cô có biết chai nước hoa này đắt lắm không?!”
“Tự dưng lại làm vỡ! Giờ thì hay rồi, tôi còn phải lau lại sàn nữa đây này!”
Thấy cô ta ngồi xổm xuống dùng giấy lau sàn một cách hết sức cẩn thận, tôi có chút áy náy, vội đỡ cô ta đứng dậy.
“Xin lỗi, chắc vừa rồi lúc cô đi qua vô tình chạm vào tôi nên tôi mới mất thăng bằng làm đổ chai nước hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-v-l-n-c-hoa-r-i-b-ch-m-3-588-t&chuong=1]
Sàn để lát nữa tôi sẽ gọi người đến lau, cô đừng lo.”
Tưởng rằng đã giải thích rõ ràng và hứa sẽ gọi người xử lý thì mọi chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ cô ta lại nhướng mày, nửa cười nửa khinh khỉnh nhìn tôi.
“Cô á?”
Tôi không hiểu, câu đó là có ý gì?
“Thôi đi, nhìn cái dáng nghèo kiết xác của cô kìa, mặc bộ đồ chẳng có thương hiệu nào, còn mò vào đây xem nước hoa?!”
Tôi hơi cạn lời. Chẳng phải quần áo có logo mới là hàng hiệu.
“Có lẽ cô nên biết, có một khái niệm gọi là thiết kế riêng đấy?!”
Nhà tôi điều kiện tốt, từ nhỏ tôi đã quen được nuông chiều, quần áo đều do mẹ tìm thợ đặt may riêng, vừa thoải mái lại vừa đẹp mắt, thanh nhã.
Không ngờ tôi vừa nói xong, cô ta đã bụm miệng cười khẩy.
“Cô? Thiết kế riêng á?!”
Tôi vừa gật đầu, cô ta đã lập tức châm chọc: “Thiết kế riêng? Loại chín tệ chín ba cái, miễn phí ship trên PDD hả?!”
“Nếu cái bộ dạng nghèo kiết xác của cô mà cũng gọi là thiết kế riêng thì tôi thành nữ tỷ phú số một thế giới, đứng đầu Forbes luôn rồi!”
Cô ta nheo mắt, liếc tôi một cái.
“Đã giàu như thế, vậy chai nước hoa vừa bị cô làm vỡ, tôi sẽ viết hóa đơn ngay, cô ra quầy thanh toán nhé!”
Nói rồi, cô ta đẩy tôi ra, chạy một mạch tới quầy, cầm máy quẹt thẻ và hóa đơn quay lại như thể sợ tôi chạy mất.
Đứng trước mặt tôi, cô ta cầm bút định viết hóa đơn, tôi lập tức giơ tay chặn lại.
“Khoan đã! Tôi nhớ là hàng mẫu bị hỏng thì khách không phải đền đúng không?!”
“Cô báo hỏng hàng mẫu lên công ty thì công ty tự chịu, hơn nữa hàng mẫu vốn là để khách dùng thử. Vừa nãy nếu không phải cô va vào tôi, chai này đã không bị rơi vỡ. Sao lại bắt tôi mua?!”
Nếu tôi nhớ không nhầm, mỗi tháng công ty đều cấp một lô hàng mẫu cho các cửa hàng trưng bày cho khách thử, và điều lệ ghi rõ: hàng mẫu bị hỏng thì chỉ cần báo lên, không cần bồi thường.
Rõ ràng là cô nhân viên này cố tình ép tôi móc tiền mua chai hàng mẫu, chắc chẳng có ý tốt gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận