Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LÀM VỠ LỌ NƯỚC HOA RỒI BỊ CHÉM 3.588 TỆ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-08-14 00:45:05
Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, cô ta liền siết chặt bút và hóa đơn, xỉa xói ngay: “Không có tiền thì đừng giả vờ làm đại gia nữa được không?!”
“Từ lúc cô bước vào tôi đã để ý rồi, một thân hàng chợ, đi lòng vòng nhìn hết cái này sang cái kia, ngửi chỗ này chạm chỗ kia, phải tới nửa tiếng mà không nói mua lấy một câu!”
“Cái dáng nghèo kiết xác như cô mà còn đòi được phục vụ á?!”
“Chị đây nói rõ cho mà biết, đây là thương hiệu cao cấp! Không phải chỗ mua ba chai nước hoa chín tệ chín đâu! Dịch vụ của nhân viên chúng tôi không phải loại người như cô chịu nổi đâu!”
“Tốt nhất là mau kiếm tiền trả cho chai nước hoa bị cô làm vỡ đi, rồi ra ngoài rẽ trái năm trăm mét, rẽ phải, ở đó có cửa hàng hai tệ, chắc hợp với cô hơn nhiều!!!”
Nói xong, cô ta hất mũi, ra hiệu tôi nhanh chóng lo tiền.
Tôi thấy hơi khó hiểu. Ba tôi từng bảo, dịch vụ ở cửa hàng thuộc tập đoàn nhà mình là tốt nhất khu này, ngang ngửa Haidilao, sao tới lượt tôi lại thành ra thế này?
Chẳng lẽ chỉ vì tôi mặc một bộ đồ không có logo, nhìn không ra thương hiệu?
2
Tôi cũng nghĩ vậy nên liền hỏi thẳng:
"Chẳng phải doanh nghiệp các người luôn quảng bá là đối xử bình đẳng với khách hàng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-v-l-n-c-hoa-r-i-b-ch-m-3-588-t&chuong=2]

Chẳng lẽ chỉ vì quần áo của tôi không phải hàng hiệu nên các người coi thường, cố tình không phục vụ tôi?!"
"Cho dù lọ nước hoa này là do cô va phải tôi nên mới vỡ thì cũng bắt tôi tự bỏ tiền bồi thường sao?!"
Không ngờ cô nhân viên bán hàng nghe xong thì bật cười phá lên.
Cô ta như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất đời, cười đến mức không đứng thẳng nổi.
Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt mà chỉ thấy cạn lời hết sức.
Đợi đến khi cô ta cười xong rồi đứng thẳng dậy, lại gật đầu.
"Đúng đấy, chính xác như cô nghĩ đó, thì sao?!"
"Cô em! Đừng có ngây thơ nữa! Cô phải biết rằng, trên đời này, nghèo hèn... Chính là tội lỗi nguyên thủy!"
Thôi rồi, giờ tôi mới hiểu vì sao dịp Tết công ty lại nhận được nhiều đơn khiếu nại gửi vào hòm thư đến thế.
Trước đó, ba tôi còn nói sẽ lập tức cử người xuống kiểm tra, nhưng tôi thấy có gì đó không ổn nên khuyên nhủ mãi mới khiến ông đổi ý.
Đúng lúc sau Tết tôi phải vào công ty thực tập.
Cân nhắc mãi, tôi quyết định ẩn danh vào bộ phận thanh tra, vừa tiện quan sát tình hình trong công ty, vừa dễ dàng đi khảo sát dịch vụ ở các cửa hàng trực thuộc.
Chỉ không ngờ, ngay ngày đầu tiên đi làm, tôi đã bị một nhân viên bán hàng nhắm vào.
Nhưng giờ tôi chưa định lộ thân phận, mà muốn xem thử cô ta còn có thể bày ra trò gì khiến tôi bất ngờ nữa.
Thế là tôi xắn tay áo, giả vờ như định cãi nhau tay đôi nhưng thực chất là để lộ chiếc đồng hồ mới nhất trên cổ tay.
Mặt đồng hồ nạm logo ghép từ kim cương vụn, chỉ cần không mù thì ai cũng thấy rõ.
Cô nhân viên định tiếp tục mỉa mai, nhưng ánh sáng phản chiếu từ kim cương trên đồng hồ khiến cô ta chú ý. Cô ta nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi khá lâu.
Tôi nhìn biểu cảm của cô ta, đoán được là sau khi xác nhận đồng hồ của tôi là hàng thật, ánh mắt cô ta lóe lên một tia ghen tị.
Ngay sau đó, cô ta bĩu môi, giọng mỉa mai: "Ồ, xem ra tôi nhìn nhầm thật rồi nhỉ!"
"Chiếc đồng hồ mới nhất này giá 88.000 tệ, một cô gái mới hơn hai mươi tuổi như cô thì sao mà có được? Chắc là bám được ông bố đường nào đó chứ gì?!"
Nói xong, hai mắt cô ta sáng lên: "Đúng lúc quá! Lọ mẫu thử này giá 3.588 tệ, cô mau trả tiền đi, tôi viết hóa đơn, xử lý xong cho nhanh, lát nữa quản lý tới đấy!"
Tôi khoanh tay, cười nửa miệng, chẳng buồn động đậy: "Nếu tôi không trả thì sao?!"
Cô ta thấy vậy, tức tối, liền châm chọc: "Sao? Không phải là bị bố đường bỏ rơi rồi chứ?!"
"Không có tiền mà bày đặt làm sang! Đúng là bệnh hoạn!"
"Tôi khuyên cô tốt nhất mau gom tiền trả đi! Không đủ thì đi bán thân! Dù sao cô cũng giỏi cái đó nhất mà?! Chỉ cần lên giường dang chân là có tiền thôi!"
"Sao? Còn tưởng mình là gái trinh à?! Muốn người ta không nói thì đừng làm mấy chuyện đó! Đã làm rồi mà còn sợ bị bàn tán, đúng là làm gái còn muốn lập bảng vàng, mặt dày đến thế là cùng!"
Nghe vậy, máu tôi sôi lên.
Tôi chỉ thấy buồn nôn, vậy nếu đây là một khách hàng thực sự thì sao?
Rõ ràng là đang bôi xấu hình ảnh công ty tôi mà!
Khi tôi về, nhất định phải đến phòng nhân sự tra xem ai tuyển cô ta vào, để cho cả hai cùng cuốn gói biến khỏi đây!

Bình Luận

0 Thảo luận