21
Sáng hôm sau, tại triều nghị, Thái tử ôm linh vị Chu Thải Vi, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn ta như muốn xé xác.
Quần thần xôn xao, trong đó hai chữ được nhắc nhiều nhất là: “Bá đạo.”
Gi.ết thẳng vợ người ta giữa phố, hôm sau vẫn thản nhiên lên triều như không có chuyện gì, đúng là hơi… bá đạo thật.
Nhưng những chuyện bá đạo hơn còn ở phía sau.
“Bệ hạ, thần muội Triệu Mạn Chi và Thái tử tình cảm sâu đậm, hơn nữa lại đang mang long chủng. Thần xin thỉnh phong Triệu Mạn Chi làm Thái tử chính phi.”
Lời vừa dứt, văn võ bá quan sôi trào.
Lão ngự sử Trương Trạch đập luôn mũ xuống đất, miệng gào nào là “hoàng thất”, nào là “tôn nghiêm”, suýt nữa lao lên liều mạng với ta.
Còn ta thì vẫn đứng thẳng, bất động giữa sóng gió như chẳng bận tâm.
Chỉ là trong lòng ta đã chửi hệ thống không biết bao nhiêu lần.
【Ta vốn định giết xong là chạy, ai ngờ hệ thống lại nhét thêm nhiệm vụ, bắt ta ở lại chứng kiến Triệu Mạn Chi được phong chính phi ngay trong triều.】
“Ha ha ha! Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
【Hử? Có cao thủ?】
Một vị lão thần tóc bạc từ hàng quan bước ra, chẳng phải Vệ Quốc Công từng giấu cả nỏ giường trong kho à?
“Bệ hạ, thần cho rằng… Thái tử phi ch.ết là chuyện đáng mừng!”
Câu này vừa thốt ra, cả triều nín lặng.
Bàn nãy còn mắng Triệu Tỉnh Ngôn (cha ta) toan tạo phản, giờ ông già này công khai nói “con dâu Hoàng đế chết là tốt”?
Hay lắm, lão già này đúng là khiến ta cũng phải hiếu kỳ.
“Bệ hạ và chư vị lo lắng, chẳng qua vì sợ Triệu Tỉnh Ngôn công cao lấn chủ, đuôi lớn khó vẫy."
“Nhưng nay Vương gia lĩnh quân bên ngoài, lại chịu phái ái nữ trở về kinh làm con tin, chẳng phải đã tỏ rõ lòng trung?"
“Mà việc giết Thái tử phi giữa phố, chỉ là kế “tự nhục như Tiêu Hà”, “cầu phong như Vương Tiễn”, càng cho thấy Triệu gia chỉ cầu vinh hoa phú quý, tuyệt vô mưu khác.”
Lời Vệ Quốc Công dứt, cả triều lặng thinh.
Kể cả ta.
Không trách người ta ngồi đến bậc quốc công, cái chết mà cũng có thể biến thành lợi.
Câu này, không khác nào cho Hoàng đế, cho Thái tử, thậm chí cho phủ Trấn Nam Vương… một bậc thang để cùng bước xuống.
22
Triều nghị diễn ra buổi sáng, chiếu sách lập chính phi đã tới phủ ngay chiều đó, cùng với nó là đám ám vệ dày đặc từng giám sát Triệu phủ nay đã đồng loạt rút sạch.
Hai ông anh giai ngốc của ta không tin phủ từng bị ám vệ theo dõi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-n-y-sao-c-m-t-m-t-t-n-t-n&chuong=8]
Sau khi đi dạo một vòng, cả hai trở về mới tiu nghỉu nói: “Muội bảo… ông chú bán bánh kẹp, cái bánh lúc nào cũng méo cũng là ám vệ?”
“Còn bà thím bán lê suốt ngày tính tiền sai?”
“Thậm chí cặp cha con mặt lạnh hát dở ẹc mà muội thích nghe nhất… cũng là ám vệ à?”
【Những kẻ này dù không rút cũng đã quá khả nghi rồi chứ? Các ngươi không nhận ra thật à?】
Đột nhiên, trong đầu vang lên tiếng còi báo động, âm thanh hệ thống chưa từng chói tai như thế.
【Nhiệm vụ cuối: Chạy!】
“Chạy?”
Ta nghiền ngẫm ý nghĩa câu này, bỗng nhớ lại đoạn miêu tả trong nguyên tác:
【Đương kim Hoàng đế Nam Tùng Vân hà khắc, ít nhân từ, đa nghi âm hiểm, giỏi quyền mưu, khéo thao túng lòng người.】
【Trấn Nam Vương Triệu Tỉnh Ngôn hoàn toàn trái ngược. Ông khoáng đạt, rộng lượng, chất phác mà sâu sắc, trọng tình nghĩa, trí tuệ ẩn giấu. Thuở nhỏ được dị nhân truyền thụ, sớm đã đa mưu túc trí.】
【Xong rồi, hai lão hồ ly đang thăm dò nhau.】
Cha ta muốn lôi cả nhà ra khỏi kinh, từ đây trời cao biển rộng, không còn bị trói buộc.
Còn Nam Tùng Vân lại muốn dùng quyền thuật ghìm chặt cha ta.
Việc ta về kinh làm “con tin” là động tác giả của cha ta, còn việc Hoàng đế rút ám vệ cũng chỉ là giả bộ.
Hai lão hồ ly, ai cũng bày trận thử nhau.
Ta lập tức đón nương cùng hai ca ca, lợi dụng trời sẩm tối, đưa họ ra khỏi thành.
Rồi ta dừng lại, ngoảnh đầu nhìn kinh thành, nghiến răng quay trở lại.
【Nếu chúng ta bỏ đi, e là nàng ta sẽ bị hại. Dù sao cũng từng gọi ta mấy tiếng “tỷ tỷ”, không thể thấy chết mà không cứu.】
Ta lặng lẽ lẻn vào Đông cung.
Triệu Mạn Chi dường như đã sớm chuẩn bị, khoác lễ phục lộng lẫy, an tĩnh ngồi trên phượng tháp.
“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi.”
Giọng nàng ta phẳng lặng như mặt hồ sâu, chẳng gợn chút sóng.
“Trọng Nhĩ ở ngoài mà yên, Thân Sinh ở trong mà chết. Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, vậy thì theo ta đi.”
Triệu Mạn Chi mỉm cười, khẽ lắc đầu.
“Ta vốn chỉ là nô tỳ được nuôi trong phủ, vì được nâng đỡ nên mới dám gọi một tiếng tỷ. Tiểu thư chớ vì ta mà làm loạn kế hoạch của Vương gia.”
Ta mặc kệ ngươi là nô tỳ hay Kim Cương Lang, bổ thẳng một chưởng vào gáy, vác nàng ta trên vai, phóng ra ngoài.
23
Trong phủ Trấn Nam Vương, ta và Triệu Tỉnh Ngôn ngồi đối diện.
Lão Triệu gãi đầu, gượng cười: “Con phát hiện từ khi nào?”
“Các nhiệm vụ đều nối tiếp nhau, thời điểm cực kỳ chuẩn xác. Nên hệ thống tuyệt đối không phải vật vô tri, nhất định có người đứng sau điều khiển.
“Mà kẻ được lợi cuối cùng nhiều nhất chính là cha. Giờ nửa giang sơn Đông Nam đều nằm trong tay ông, hệ thống dĩ nhiên là do cha bày ra.”
Triệu Tỉnh Ngôn khẽ cười khổ: “Người đời đồn ta thuở nhỏ được dị nhân truyền thụ, thật ra chỉ là ta có được hai món dị bảo."
“Một gọi là hệ thống sảng văn nữ tần, một gọi là hệ thống sảng văn nam tần.”
Ta lập tức hỏi: “Vậy sao cha không đưa cho con hệ thống sảng văn nữ tần?”
Cha liếc ta, hừ một tiếng:
“Hai mươi năm trước, nó đã bị nương con lấy đi rồi. Con xem, ngoài ta ra, có vương gia nào trong thiên hạ không tam thê tứ thiếp?
“Cha con ta thật khổ… năm ấy ta cũng từng có bạch nguyệt quang trong lòng…”
“Choang!”
Từ hậu viện bay ra một con dao thái, cắm thẳng xuống bàn sách giữa hai người.
Tiếp đó, tiếng nương ta vang lên như chuông đồng: “Đồ già không biết xấu hổ với ranh con, mau ra ăn cơm!”
Ta và cha nhìn nhau, cùng bật cười.
“Ra liền~”
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận