Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HỆ THỐNG NÀY SAO CỨ MÁT MÁT TẺN TẺN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-22 19:56:38
8
Ta chém trái giế.t phải, lại hạ thêm một lá đại kỳ của quân địch thì tiếng nhắc mới vang lên:
【Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng: Thể Chất Mị Ma.】
Chém đến mức quá hăng, ta đã bắt đầu kiệt sức.
Con ngựa dưới háng cũng thở hồng hộc, bọt mép trắng xóa. Mà đám Hung Nô xung quanh cứ như vô tận, la hét không ngừng.
Xong rồi, vừa rồi chém hăng quá, đoán chừng lại lỡ hoàn thành nhiệm vụ. Lần này tiêu thật.
Thể Chất Mị Ma mà dính vào bọn Hung Nô hung tợn này… ta chẳng dám nghĩ tiếp.
May mà Hung Nô không phản ứng gì, nhưng bên ngoài chợt vang tiếng vó ngựa rầm rộ.
“Tiểu thư! Lâm Nhược Nhược đến đây!
“Tiểu thư mới mười một tuổi đã biết trọng đại nghĩa gia quốc, chẳng sợ sống chết! Nay đích thân xông pha tên đạn, chúng ta há có thể lùi bước?
“Tất cả, theo ta giết!”
Hơn nghìn kỵ binh lập tức bày trận, trong nháy mắt đánh xuyên đội hình địch vốn đã bị ta phá loạn.
Quân Hung Nô rút chạy, mọi người vây quanh ta, trên mặt ai cũng tràn đầy vui mừng và cảm động.
Lâm Nhược Nhược cùng mấy tên tướng lĩnh quỳ rạp xuống đất, dập đầu một cái.
Không ít công tử còn lập tức rút đao, rạch tay, lấy bát hứng máu.
Ta hốt hoảng lùi lại: “Mấy người… tính làm thuốc bổ gì đây?”
【Ký chủ, Thể Chất Mị Ma đã kích hoạt.】
【Cái quỷ gì mới là mị ma này?】
【Mị ma giả: Điêu Thuyền lao vào ngực ngươi, gọi ngọt xớt “tiểu nữ mới vừa đôi tám”.】
【Mị ma thật: Lưu Bị đứng trước cửa nhà ngươi, trịnh trọng phát lời mời “cùng ta khôi phục nhà Hán”.】
Cái này tuyệt đối không phải “mị ma” mà ta muốn!
Ta vội vàng giải thích với hệ thống, cái ta muốn là thân thể mềm mại, hương thơm, liếc mắt đưa tình, nam nhân nhìn thôi đã đứng không vững.
Hệ thống hình như chỉ nghe được nửa câu cuối.
Đến khi cha ta dẫn đại quân quay về thành Cự Bắc, ta với đám huynh đệ đã lập hẳn “hương đường” bái huynh đệ, y như Lương Sơn, xếp đủ một trăm lẻ tám chỗ ngồi.
Cũng coi như thu hoạch không tệ.
Bọn huynh đệ ta có kiểu cấm dục của Phật tử, có đạo sĩ non nớt ngại ngùng, còn có tướng tử máu nóng kiểu “thiếu niên trung nhị”.
Chỉ tiếc, tụi nó toàn coi ta như đại ca, hở tí là đòi cùng ta “đồng sinh cộng tử”.
9
Quả nhiên, ta vẫn đánh giá thấp độ “điên” của cái hệ thống này.
Nhiệm vụ nối nhiệm vụ, ta dẫn đám huynh đệ đi theo Triệu Tỉnh Ngôn dí thẳng đám Hung Nô về tận Thiên Sơn ngoài Mạc Bắc.
【Này đại ca, bồ có thật là hệ thống “sảng văn nam tần” đó hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-n-y-sao-c-m-t-m-t-t-n-t-n&chuong=3]

Sao tui thấy bồ cứ như cái hệ thống “trâu bò chuyên làm thuê cho Hoàng đế” thì đúng hơn?】
【Con thiên kim thật nó vô phủ tui sáu năm rồi, tui mà không về, e là nương tui quên mất mình có đứa con gái ruột luôn quá!】
Sau màn mè nheo bào mòn ý chí, cuối cùng hệ thống cũng chịu phát nhiệm vụ mới ngay trước khi Triệu Tỉnh Ngôn rút quân về triều.
【Nhiệm vụ 104: Về kinh nghỉ dưỡng.】
Cái quái gì mà gọi là “nghỉ dưỡng”? Kinh thành, phủ Trấn Nam Vương, đó mới là chiến trường thực sự của ta!
Chờ đó, thiên kim thật, xem ta hà.nh hạ ngươi thế nào!
Ta cưỡi con ngựa con ngày xưa giờ đã lớn, lao như bay về kinh thành.
Kết quả, chưa kịp bước qua cổng đã ăn ngay một vố dằn mặt.
Ta không vào nổi phủ.
Hai gã lính gác cổng nhìn một đứa con gái phong trần, đầu tóc rối bời, cứ cắm đầu định xông vào, chẳng thèm hỏi câu nào thì giơ thương định tống ta ra ngoài.
Chắc chắn là bị thiên kim thật mua chuộc, cố ý hại ta!
Ta tiện tay xách luôn con sư tử đá trước cổng lên.
“A! Tiểu thư! Tiểu thư về rồi!”
Một tên ôm chặt chân ta, một tên cuống cuồng chạy vào trong báo tin.
10
Vừa thấy ta, nương đã nước mắt nước mũi tèm lem, khóc y như tượng La Hán rỉ nước.
Hai ông anh thì xúm vào, gọi “muội muội” ngọt xớt gọi không ngừng.
“Ranh con chết tiệt, con đi bảy năm chẳng có lấy một tiếng báo tin, nương đây khóc gần mù mắt."
“Cục cưng, con chịu khổ đến mức nào vậy, nhìn cái da thô kệch, mặt mũi đen nhẻm ra sao kìa…”
Sau khi ta tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng gặp được “nhân vật chính” Triệu Chi Mạn.
Vừa thấy ta, nàng ta uốn éo hành lễ, giọng ngọt như rót mật: “Muội muội xin chào Bành Cử tỷ tỷ.”
【Đừng có gọi ta là Bành Cử!】
Nương ta vội vàng đứng bên cạnh cà lăm giải thích, đại khái là lúc ấy sơ ý ôm nhầm con này con kia.
Cuối cùng còn vỗ ngực cam đoan: “Con là tỷ tỷ, nó là muội muội, nương sẽ đối xử công bằng như nhau!”
Ta đảo trắng mắt. Nương ta thế nào ta còn không biết chắc?
Theo lời cha ta nhận xét, thì là loại “ruột thẳng một cây”, đầu óc như cục gạch.
Loại người này tuyệt đối không đấu lại kiểu bạch liên hoa tâm cơ như Triệu Chi Mạn.
Quả nhiên, nương ta đối xử với ta chẳng khác nào đứa sinh viên về nhà nghỉ Tết.
Lúc đầu nâng niu chiều chuộng, chưa đến một tuần đã quay ra bới móc đủ kiểu: “Làm gì có nữ nhi nhà ai mà lại như con hả, ngồi cũng háng banh, quỳ xuống cho nương coi!”
“Ăn cơm đừng có chóp chép! Ăn chậm thôi, sao như ma đói đầu thai thế hả!”
“Nhìn muội muội con kia kìa, dịu dàng biết bao, học theo nó đi.”
【Trong nguyên tác, chẳng phải nói nương ta dùng đủ loại lời lẽ ác độc để mắng nhiếc khiến ta chẳng khác gì cỏ rác sao?】
【Cái gì mà ngồi ăn cơm còn bị mắng đến rơi nước mắt, nước mắt rơi vào cơm, vừa mặn vừa đắng.】
Rốt cuộc cũng chỉ là cằn nhằn mấy câu?
Thế mà các người viết thảm thế làm chi? Gạt của ta không ít nước mắt đó biết không?
Thôi, quả nhiên nhà văn các ngươi là chúa biết moi cảm xúc.

Bình Luận

0 Thảo luận