Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HỆ THỐNG NÀY SAO CỨ MÁT MÁT TẺN TẺN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-22 19:56:28
4
Ta thúc con ngựa con của mình, phi ba ngày liên tiếp mới đuổi kịp đại quân của cha.
Triệu Tỉnh Ngôn vừa nhìn thấy ta phong trần, một mình đuổi tới thì suýt nữa té ngựa lộn cổ xuống đất.
Vừa thấy ta, câu đầu tiên ông hỏi là: “Lão Hoàng đế động thủ với nhà mình rồi à?”
Ờ ha, sẵn mưu làm phản từ lâu lắm rồi phải không?
Bảo sao nguyên tác viết, sau khi ta bị Thái tử ngược chết, ông lập tức kéo quân về kinh làm phản.
Sợ ông đuổi ta về, ta lập tức ôm cổ cha, làm nũng tới mức suýt kéo ổng té khỏi lưng ngựa.
Vừa nghe ta nói muốn theo quân xuất chinh, lão Triệu cười tới nheo cả mắt, sung sướng khoe với đám huynh đệ như nhặt được vàng.
“Thấy chưa, đây là giống nòi Triệu gia, mười tuổi đã biết giết giặc báo quốc rồi đó!”
Trong tiếng nịnh hót vang rền của đám tướng lĩnh, lão Triệu tỉnh táo lại, dứt khoát bác bỏ chuyện ta ra chiến trường.
“Ca tụng mấy câu là đòi mọc cánh bay rồi hả? Chiến trường đâu phải cái chỗ đùa giỡn như trong thành kinh đô. Lâm Nhược Nhược, trông chừng tiểu thư cho ta.”
Từ phía sau đội cận vệ, một soái ca mày thanh mắt sáng thúc ngựa tiến ra.
Ta nhìn mà suýt rớt nước miếng.
“A di đà Phật, bần tăng tuân lệnh tướng quân.”
【Ủa? Còn là loại hệ cấm dục?】
5
Mội ngày cha ta đều bận rộn tuần doanh, luyện binh, và… chửi nhau tay đôi với Hung Nô.
Căn bản là chẳng rảnh để quản ta.
Ta vốn định lén chuồn sang doanh trại địch, tìm một tướng Hung Nô làm thịt cho xong nhiệm vụ.
Nào ngờ cái ông hòa thượng kia lại đầu óc bảo thủ tới mức không tưởng, ta dụ dỗ kiểu gì cũng nhất quyết không cho ta bước khỏi doanh trại.
“Xin lỗi nghen, đại sư!”
Đợi hắn ngồi xếp bằng niệm kinh, ta rón rén lẻn ra sau, nhắm ngay gáy hắn.
“Một chiêu đao chặt…!”
“ĐOANG!” Một tiếng to như sét đánh, vang như chuông đồng.
Cái quái gì vậy? Kim Chung Tráo luyện tới mức chân khí tràn ra thành thực thể?
Đây… đây mà là tiểu thuyết ngôn tình à?!
Mưu tập kích thất bại, nhìn thời hạn nhiệm vụ chỉ còn một tuần, ta sốt ruột muốn chết.
Đột nhiên ngoài trướng trống trận vang rền, Triệu Tỉnh Ngôn xông vào, xách một bộ giáp sắt ra, nhét lên người ta, mặc còn vừa khít.
“Cha, búi tóc cao quá, kéo đau cả da đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-n-y-sao-c-m-t-m-t-t-n-t-n&chuong=2]

Chuẩn bị đánh trận hả?” Ta nhăn nhó hỏi.
Triệu Tỉnh Ngôn không nói, chỉ vỗ vai ta một cái.
Thừa cơ phụ tử tình thắm, ta lập tức làm nũng: “Cha, cha cho con theo người xung trận giết giặc đi, con không sợ đâu!”
“Được! Nghe chiến mà vui, nếu con là lính của ta, ta lập tức phong con làm Ngũ trưởng!”
“Cha, người đồng ý thật chứ?!”
Ta mừng quá, nhảy cẫng lên.
Còn chưa kịp đáp xuống, cổ đã bị một chưởng đánh ngay: “C… chết rồi, ta đâu có biết Kim Chung Tráo…”
6
Mở mắt ra lần nữa, ta đã bị Lâm Nhược Nhược trói chặt trên lưng ngựa, dẫn theo hơn một nghìn kỵ binh phóng như điên.
“Tiểu thư tỉnh rồi? Vương gia nói tiền tuyến giao tranh dữ quá, nhờ bọn ta đưa người về thành Cự Bắc.”
Ta giãy đành đạch trên lưng ngựa, Lâm Nhược Nhược sợ ta té xuống, còn giơ tay định cho ta thêm một phát chém tay vào cổ nữa.
“Phụt...!”
Cuối cùng ta cũng nhổ được cái giẻ nhét trong miệng ra.
Ta bật dậy, ngồi thẳng trên lưng ngựa, gào to một tiếng: “Phía trước có phục kích! Toàn quân dừng lại! Chuẩn bị nghênh địch!”
Tiện tay ta chộp lấy một cây thương dài, cân thử trọng lượng, còn nhân tiện rút luôn cái búa tạ từ ngựa bên cạnh.
Phía rừng rậm trước mặt, lập tức bùng sáng bởi đuốc lửa, vô số quân mã tràn ra.
Lâm Nhược Nhược kinh ngạc, tán dương: “Tiểu thư thần cơ diệu toán! Đang hôn mê cũng có thể nhìn ra mai phục.”
Nhìn cái gì mà nhìn? Ta chẳng qua đột nhiên nhớ ra trong nguyên tác có một câu thế này, chắc chắn là nhắm vào khúc này.
【Khi còn nhỏ, Uyển Khanh theo Trấn Nam Vương Bắc phạt Hung Nô, chẳng may rơi vào ổ phục kích, đại bại thảm hại, từ đó dần đánh mất tín nhiệm trong triều.】
“Các tướng nghe lệnh! Theo ta xông trận!”
Ta lập tức thúc ngựa nhảy vọt ra, lao thẳng về phía quân địch.
【Lát nữa một thương đâm thẳng, búa tạ quét ngang, mở ra lối, kỵ binh thừa cơ tràn vào, đại cục nắm chắc.】
Trong đầu ta dựng sẵn một màn chiến oai hùng, nhưng khi ngoảnh đầu lại...
Hơn nghìn kỵ binh, chẳng ai theo sau. Ngay cả Lâm Nhược Nhược cũng đứng chôn chân, không nhúc nhích.
7
【Lão Triệu, rốt cuộc người dẫn theo cái thể loại quân gì đây?!】
Ta chửi thầm trong bụng, nhưng chân không ngừng thúc ngựa, chỉ còn cách quân địch một tầm tên.
Lâm Nhược Nhược hét to: “Tiểu thư đừng mắng nữa! Hơn nghìn người này toàn là công tử nhà các phủ kinh thành, vốn định đưa về thành đóng giữ với người thôi. Chúng ta rút nhanh đi, đám Hung Nô kia không đuổi kịp đâu!”
Ta chẳng nói gì, chỉ cúi thấp đầu, lao thẳng vào trận.
Vừa mới giáp mặt, ta đã phá một lỗ thủng trên đội hình đối phương.
Hung Nô lập tức đổi thế trận, bao vây bốn phía, không đánh mà giữ chặt, định bào mòn sức ta cho đến khi gục.
Tiếc là bọn chúng đâu biết, ta sinh ra đã có thần lực.
Ta giơ thương, quát lớn một tiếng, sau đó phóng thẳng cán thương, nhắm về phía tướng địch đang ở triền dốc xa xa.
“Trúng!”
Trong đầu kịp thời vang lên âm thanh nhắc nhở:
【Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng: lựa chọn giữa “Toàn Thân Là Gan Dạ” hoặc “Thể Chất Mị Ma”.】
【Thể Chất Mị Ma! Nếu ta chọn cái này, đám thiên kim gia với Thái tử gia chẳng phải đều ngoan ngoãn rạp dưới váy ta sao?】
Hai mắt ta sáng rực nhìn phần thưởng, không hề do dự mà chọn...
【Toàn Thân Là Gan Dạ.】
Đùa hả, xung quanh ta ít cũng ba nghìn kỵ binh Hung Nô, trước hết phải sống sót mà rời khỏi đây đã!
Nhờ hiệu ứng gan dạ, dù quân địch càng lúc càng đông, ta vẫn chém giết bừa bãi, tiến thoái như gió, đi đến đâu như thần binh áp trận, gần như chẳng ai chống nổi một chiêu.
Ta họ Triệu, chính là chữ “Triệu” trong Triệu Tử Long!

Bình Luận

0 Thảo luận