12
Liễu Uyển được phong làm Quý nhân, vào ở cung Vị Ương.
Vào trong điện, khi ta định nói gì đó thì linh hồn đã bị đẩy ra ngoài.
Liễu Uyển tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, nàng ấy nhìn về phía ta, giải thích: "Ta vẫn là sinh hồn, rời khỏi thân thể quá lâu sẽ bị hồn phi phách tán.”
Ta phấn khích vô cùng, mấy tháng qua, ta nhìn tất cả, nghe tất cả, nhưng không ai có thể trò chuyện với ta dù chỉ là một câu.
Ta quá cô đơn.
Cũng do phấn khích, nên ta nhanh chóng bay đến trước mặt nàng ấy: "Ngươi thực sự có thể nhìn thấy ta sao?"
Nói xong, ta còn cố tình làm lớn động tác của mình.
"Vâng, ta có thể nhìn thấy, vì từ nhỏ ta đã có đôi mắt âm dương." Nàng ấy trợn tròn mắt, nghiêm túc trả lời.
Ta lại hỏi: "Vậy tại sao ta có thể vào thân thể của ngươi?"
"Vì ta có việc muốn nhờ ngươi."
Ta không hiểu lắm, nhưng trong đầu có quá nhiều điều muốn hỏi, nên bỏ qua và tiếp tục hỏi "Vậy tại sao ngươi biết ta muốn báo thù?"
"Bởi vì..."
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của Phương công công: "Bệ hạ giá lâm."
Sao Hoàng huynh lại đến nhanh vậy.
Liễu Uyển vừa gặp Hoàng huynh là liên tục cúi đầu, cả người căng thẳng, hoàn toàn khác với ta lúc nãy, trông cứ như hai người.
Á huynh nhíu mày: "Trẫm muốn biết trước đây A Ngũ đã nói gì với ngươi."
Nàng ấy lộ vẻ khó xử, ta ở trên không trung dạy nàng ấy nói: "Chỉ là chuyện của nữ nhi gia, Bệ hạ thực sự muốn nghe sao?"
Hình như Liễu Uyển đang cố gắng kiểm soát để không sợ hãi, miễn cưỡng lắp bắp nói xong.
Nhưng giọng điệu của nàng ấy hoàn toàn khác với ta, Hoàng huynh nghe xong chắc chắn sẽ hiểu lầm. Quả nhiên, sắc mặt của Hoàng huynh trầm xuống: “Ngươi không muốn nói? Vậy thì, trẫm cũng không cần ở lại nữa." Nói xong lập tức đứng dậy định đi.
Hôm nay nếu Hoàng huynh đi ra khỏi cung Vị Ương, ngày mai chắc chắn Luyện Thục sẽ đến xem trò cười của ta.
Ta gấp gáp muốn giữ lấy Hoàng huynh, không ngờ trực tiếp xuyên qua cơ thể Liễu Uyển, lại nhập vào người của nàng ấy.
Và tay ta cũng trực tiếp nắm lấy y phục của Hoàng huynh.
Huynh ấy quay đầu nhìn bàn tay đang nắm tay áo của mình.
Tay ta hơi run run buông ra, điều này khiến ta nhớ đến cảnh khi còn nhỏ, để giữ huynh ấy không đi.
Không biết vì sao hốc mắt đỏ lên, ta vội cúi đầu xuống, cố gắng kiềm chế, nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ có biết vì sao hôm nay thiếp thân cố tình nhắc đến Lan Lăng công chúa, để Bệ hạ giữ thiếp ở lại hậu cung không?"
Thấy huynh ấy ngồi xuống trở lại, ta mới tiếp tục bảo: "Đó là vì, dạo gần đây Lan Lăng công chúa báo mộng cho thần nữ, nói nàng ấy chết oan, muốn báo thù, nhưng không nỡ để Bệ hạ vì nàng ấy mà khổ sở, muốn thần nữ giúp Bệ hạ một tay."
"Ngươi nói gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=7]
Ngươi mơ thấy A Ngũ sao, nhưng tại sao nàng không vào mộng ta để nói chuyện với ta. Và ngươi chỉ vì một giấc mơ mà vào hậu cung này sao?" Cảm xúc của Hoàng huynh phức tạp vô cùng, giọng điệu lúc thì kích động lúc thì thất vọng.
Thấy huynh ấy có vẻ tin, ta mím môi: "Bệ hạ, có lẽ ngài không biết, từ nhỏ thần thiếp đã khác người thường, có thể thấy được âm dương, giấc mộng này không phải là giả. Còn về việc tại sao thần thiếp lại giúp công chúa, là vì từ nhỏ thần thiếp đã bị kế mẫu ngược đãi, chính Lan Lăng công chúa đã cho thần thiếp ẩn náu trong chùa mới có thể sống sót, giờ thấy hồn phách nàng ấy không yên, thần thiếp không thể ngồi nhìn mà không làm gì được."
"Vậy nàng có nói với ngươi ai đã giết nàng không?"
"Không có, nhưng quan sát hành động gần đây của Bệ hạ, thần thiếp cũng đoán được đôi điều."
"Vậy, ngươi muốn tranh sủng với Hoàng hậu?"
"Không, thần thiếp chỉ muốn giúp Bệ hạ một tay." Ta nói thật lòng, chỉ mong Hoàng huynh tin ta.
Tin Hoàng huynh ở lại cung Vị Ương nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.
13
Sáng hôm sau thức dậy, Hoàng huynh đã đi lên triều và không đợi ta lên tiếng, Liễu Uyển đã cắt tay mình để máu thấm vào chiếc khăn.
"Sao ngươi biết điều này?" Ta khá bất ngờ.
Nàng ấy cười đáp: "Vì chính người đã nói với ta."
"Ta ư?" Ta không hiểu.
Liễu Uyển ngồi nghiêm trang, nhìn ta hết sức nghiêm túc: "Người có tin con người có thể quay về quá khứ không? Ta đã quay về hai mươi năm trước của chính mình."
"Cái gì? Ý ngươi là, hai mươi năm trước ngươi đã gặp ta và cảnh tượng này cũng đã xảy ra ư?" Hồn phách của ta kinh ngạc đến mức bay lên bay xuống.
"Ừm, điểm khác là thời gian xảy ra đã sớm hơn."
"Vậy không đúng lắm thì phải? Hoàng huynh không chạm vào ngươi sao?"
"Ta đã nói với người rồi, những nữ tử vào cung như chúng ta đều là quân cờ của Bệ hạ để trả thù Hoàng hậu, nên ngài ấy không đụng đến bất kỳ ai trong chúng ta."
Ta chợt hiểu phần nào tại sao nàng ấy biết mục đích báo thù của ta ở đây.
Sau đó, ta nghĩ đến điều gì đó, có hơi lo lắng, do dự một lúc rồi vẫn hỏi: "Vậy ngươi có biết kết cục của Luyện Thục không?"
"Người muốn biết ngay bây giờ sao? Hiện tại hiếm có cơ hội tự tay báo thù, hẳn phải do người quyết định kết cục của ả chứ."
Lời này của nàng ấy đã chạm đến ta, khiến ta tin vào những gì nàng ấy nói.
Mặc dù chúng ta chỉ mới quen nhau một ngày, nhưng cảm giác như đã quen biết từ lâu.
"Vậy kết cục của Hoàng huynh thì sao, huynh ấy có trở thành một đấng minh quân không, dưới sự cai trị của huynh ấy, đất nước có thái bình, trăm họ có an cư lạc nghiệp hay không?"
Nàng ấy trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Cũng gần giống như người nói..."
"Á Huynh thực sự đã làm được." Ta vui mừng khôn xiết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận