10
Á huynh nhìn Ôn Cấp đang suy sụp với ánh mắt đầy chán ghét: "Ngươi hoàn toàn không xứng với sự yêu thích của A Ngũ dành cho ngươi."
Câu nói này đã hoàn toàn kích thích Ôn Cấp, hắn ta trở nên hung dữ muốn tiến lên, nhưng cơ thể bị ám vệ khống chế, hoàn toàn không thể cử động, mặt đầy mỉa mai: "Nàng thích ta? Ta nghĩ có lẽ ngay cả nàng cũng không biết là mình thích ta, hay chỉ coi ta như cái bóng nữa."
"Người đời nói công chúa vừa gặp đã yêu ta, nhất định phải lấy được ta. Nhưng ngày đó, công chúa rõ ràng chỉ nhìn bóng lưng của ta và gọi một tiếng Hoàng huynh."
"Người đời nói công chúa trăm chiều muôn chuộng theo ta, nhưng rõ ràng ta thích mặc y phục màu mặc lam nhất, nhưng ở trước mặt công chúa ta chỉ có thể mặc áo màu mặc thanh. Sau đó mãi cho tới khi nghe nói lúc Bệ hạ còn là Tề vương, ngài đã mặc một bộ áo dài màu mặc thanh, khiến các cô nương hoa lâu si mê không nguôi, ta mới hiểu mình chỉ là một trò cười."
Nghe xong những lời này, sắc mặt Hoàng huynh trắng bệch, tay không kiểm soát được run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Ôn Tắc lạnh lùng cười: "Bệ hạ, nghe những điều này xong, có phải ngài đang thấy hối hận không? Bệ hạ luôn giấu thân phận thật của công chúa, không phải là vì sợ để bảo vệ công chúa mà mất đi danh tiếng hiền đức của mình sao?"
"Thử nghĩ xem, nếu ban đầu Bệ hạ có thể không sợ đe dọa của Thục nhi, làm sao có kết quả ngày hôm nay?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=6]
Vì vậy, Bệ hạ, ngài không yêu nàng như ngài tưởng đâu."
"Câm miệng, tình cảm của trẫm với A Ngũ không phải là thứ để ngươi phán xét."
Ta nhìn tất cả những điều này, nghe tất cả những điều này, ta tin rằng Hoàng huynh giấu thân phận của ta hẳn là vì có lý do của riêng huynh ấy.
Nhưng ta vẫn tự hỏi, nếu biết mình là công chúa tiền triều từ lâu, liệu ta có kìm nén tình cảm, che giấu suy nghĩ thật, đến chết vẫn không biết mình thực sự yêu ai hay không?
11
Trên triều đường, lại có quần thần lấy lý do hoàng đế và hoàng hậu kết hôn với nhau đã bốn năm, chưa có con nối dõi, hậu cung trống trải, yêu cầu Hoàng huynh đón thêm phi tần, sớm sinh long tử, củng cố giang sơn xã tắc.
Cứ tưởng lần này cũng như trước đây sẽ bị quở trách, ai ngờ, Hoàng huynh lại đồng ý.
Ngày tuyển tú nhanh chóng đến, hậu cung yên tĩnh nhiều năm đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên.
Nhìn những cô nương xinh đẹp này sắp trở thành người trong màn của Hoàng huynh, lòng ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đã có hơn mười người được chọn vào hậu cung và sắc mặt của Luyện Thục cũng càng ngày càng trở nên cứng nhắc.
Ta cảm thấy có người đang nhìn mình nên lập tức quay đầu nhìn lại, tuy nhiên ta không thấy ai ngẩng đầu cả.
Vừa quay đầu sang, cảm giác bị nhìn chằm chằm đó lại xuất hiện, khi quay đầu nhìn, ta trực tiếp chạm mắt với một cô nương mặc y phục màu lục thanh.
Chỉ trong thoáng đó, hồn phách ta không kiểm soát được bay về phía nàng ấy.
Ta bị hút vào thân thể của nàng ấy, khi có ý thức, ngẩng đầu lên ta đã nhìn thấy Hoàng huynh ngồi trên cao và Luyện Thục bên cạnh với khuôn mặt cứng đờ.
Ta cúi đầu nhìn bộ y phục lục thanh trên người, cùng đôi tay cầm khăn tay, vô cùng kinh ngạc.
Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nữ, "Những cô nương này đều sẽ được chọn vào cung, trở thành quân cờ trả thù hoàng hậu, người thật sự muốn xem điều đó sao?"
Ta hỏi trong lòng: "Ngươi là ai?"
"Ta là chủ nhân của cơ thể này, là Liễu Uyển, con gái của Liễu Chính ngũ phẩm thị lang. Ta có thể để ngươi nhập vào cơ thể ta để báo thù, chỉ cần ngươi đồng ý khiến những cô gái này đều bị loại."
Thị lang Liễu Chính, ta có chút ấn tượng, ông ta chỉ có một thứ nữ nhưng tiếc thay thứ nữ kia không được yêu thương, từ nhỏ nàng ấy đã bị gửi về quê.
Lúc đó ta nhớ được nàng ấy cũng chỉ vì thấy số phận của đối phương giống mình mà thôi.
Giờ đây nghe nói ta đang nhập vào người của nàng ấy, ta càng cảm thấy duyên phận quá đỗi kỳ diệu.
Ta định nói gì đó, nhưng không ngờ đã đến lượt mình.
Ta chậm rãi bước đến, suy nghĩ vạn phần, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng huynh, trong lòng tự hỏi "Nếu A Ngũ mất đi dung nhan, Hoàng huynh còn nhận ra ta không?"
"To gan, sao ngươi dám nhìn thẳng vào Bệ hạ." Phương công công quát.
Ta không sợ hãi, cúi người cười nói: "Thần nữ từng có may mắn gặp được Bệ hạ."
"Ồ? Ở đâu, sao trẫm không có ấn tượng." Hoàng huynh cười hiền hòa hỏi.
“Ở chùa Bát Nhã, ngày đó Bệ hạ cầm một giỏ quả hạnh, nhưng bị Lan Lăng công chúa chặn ở ngoài cửa."
Xung quanh lập tức im lặng lạnh lẽo, Lan Lăng công chúa mới được chôn cất, nhắc đến nàng ấy ở đây là điều cấm kỵ.
Mọi người đều quan sát vẻ mặt của Hoàng huynh, nhưng Hoàng huynh không giận, ngược lại còn tiếp tục trò chuyện với ta: "Ngươi thường đến chùa Bát Nhã à? Sao trẫm chưa từng nhìn thấy ngươi?"
"Thần nữ tướng mạo bình thường, tất nhiên Bệ hạ không nhận ra, tuy nhiên, thần nữ đã từng trò chuyện với Lan Lăng công chúa vài lần."
"Vậy sao? A Ngũ chưa từng nói với trẫm."
"Những cuộc trò chuyện của nữ nhi khuê các, Bệ hạ không biết cũng là lẽ bình thường."
Phương công công thấy sắc mặt Hoàng huynh không rõ: “Bệ hạ, là giữ lại bài tử hay ban hoa?"
"Giữ lại bài tử." Vừa nói dứt lời, mặt Luyện Thục càng cứng hơn.
"Quý nhân, sao không tạ ơn."
Ta hít sâu một hơi, mạnh dạn nói: "Bệ hạ, nếu phải cùng nhiều người chia sẻ một phu quân, thần nữ thà kháng chỉ, trừ phi hôm nay Bệ hạ chỉ chọn mình thần nữ."
Ta hơi khiêu khích nhìn huynh ấy, mọi người xung quanh bị lời nói của ta hại cho không dám thở mạnh.
Á huynh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn ta, xuyên qua cơ thể trực tiếp nhìn vào linh hồn của ta, ta bị huynh ấy nhìn đến mức đôi chân nhũn ra.
Một lúc lâu sau, ta mới nghe được huynh ấy nói một câu: "Được, vậy cứ làm theo ý của ngươi đi."
Luyện Thục còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Hoàng huynh ngăn lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận