20.
Thái độ của Hoàng huynh với ta hoàn toàn thay đổi, huynh ấy không còn ép hỏi ta có phải là A Ngũ hay không.
Mỗi ngày huynh ấy đều đến kể cho ta nghe tiến triển về việc điều tra vụ hỏa hoạn.
Thậm chí, huynh ấy cũng nói với ta về những việc trên triều đình, không giấu giếm.
Hoàn toàn khác với trước đây.
Ta không biết tại sao một bát cháo hoa hướng dương lại có thể khiến huynh ấy tin chắc đó là ta cơ chứ?
Nhưng ta không dám hỏi, sợ rằng mình sẽ vì thế mà tha thứ cho huynh ấy.
Rõ ràng được sống lại là điều rất vui, nhưng tất cả lại dựa trên một mạng người.
Ta không thể chấp nhận được.
Nhưng sự thay đổi của Hoàng huynh lại làm ta xúc động, nụ cười biến mất nhiều tháng đã quay trở lại trên gương mặt huynh ấy.
Hôm nay, Hoàng huynh nói với ta, huynh ấy đã tìm ra nhân vật quan trọng nhất, sự thật về việc Hoàng hậu hạ độc các phi tần sẽ được làm sáng tỏ.
Nhưng không ngờ thứ ta đợi được là một tiểu thái giám cõng Hoàng huynh trở về.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Hoàng thượng, ngài ấy trúng mê tình tán."
"Vậy tại sao lại đưa ngài ấy đến chỗ ta?"
"Hoàng thượng không chịu giải độc, nếu cứ thế này e là sẽ đột tử."
"Ngươi nói cái gì?" Ta sợ hãi không dám chậm trễ, vội đỡ Hoàng huynh lên giường.
Tình hình khẩn cấp, ta không thể để ý nhiều, chỉ có thể cởi áo huynh ấy, nhưng huynh ấy nắm chặt không cho ta động vào, ánh mắt nhìn chăm chú vào ta: "Nàng có phải là A Ngũ không?"
Ta không ngờ vào lúc này, huynh ấy vẫn muốn lợi dụng để ép hỏi ta.
Hóa ra huynh ấy không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà với chính mình còn tàn nhẫn hơn.
"Phải, ta là A Ngũ. A Ngũ của người đã trở về, lần này nàng ấy trở về làm thê tử của người, người có bằng lòng không?"
"Nàng nói gì?" Hoàng huynh nắm vai ta, xúc động đến mức đỏ cả mắt.
"Hoàng huynh, thực ra từ sau khi chết, ta vẫn luôn ở bên cạnh huynh, tất cả những gì huynh làm cho ta, ta đều biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-d-ng-ch-tuy-t&chuong=11]
Vì vậy, ta trở về vì huynh."
"A Ngũ, ta chưa bao giờ dám mơ ước, chưa bao giờ dám."
"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi, được không?"
"Hoàng huynh, huynh thực sự không muốn hôn A Ngũ sao?"
Lời này lập tức trở thành điểm bùng nổ, suốt một đêm, xương cốt của chúng ta hòa vào nhau.
Chính lúc này, ta mới dám đối diện với tình cảm của mình dành cho huynh ấy.
21.
Sáng sớm, ta mệt mỏi mở mắt ra, thấy Hoàng huynh đang nhìn ta, tay vẽ vời gì đó trên mặt ta.
"Hoàng huynh, huynh không ngủ suốt đêm sao?"
"A Ngũ, nàng thực sự là A Ngũ của ta." Huynh ấy ôm chặt lấy ta, lại sợ dùng sức quá mạnh: "Ta rất sợ, nhắm mắt lại tỉnh dậy rồi nhận ra đây chỉ là một giấc mơ."
"Đừng sợ, đừng sợ." Ta nhẹ nhàng vỗ lưng huynh ấy.
Lúc này, cung điện của Hoàng hậu đã náo loạn, hóa ra Hoàng hậu cũng trúng mê tình tán, nên khi cung nữ vào cung điện đã thấy một cảnh tượng nhạy cảm.
Người ăn nằm với nàng ta chính là Ôn Cấp, kẻ đã biến mất từ lâu.
Hóa ra hắn ta vẫn luôn ở trong hoàng cung.
Vụ bê bối này khiến triều đình hoàn toàn chấn động, đương nhiên họ Luyện không dám đứng ra bảo vệ Luyện Thục nữa.
Luyện Thục bị phế truất khỏi vị trí Hoàng hậu, đưa vào lãnh cung.
Hình như Hoàng huynh chưa muốn nàng ta chết, huynh ấy nói: "Đối với nàng ta, trừng phạt vẫn chưa đủ, nàng ta phải chịu đựng tất cả những gì nàng đã chịu đựng."
Sau này, ta mới biết, lời nói của Hoàng huynh có ý nghĩa gì.
Trong lãnh cung, Luyện Thục bất ngờ mang thai, nhưng đứa trẻ của nàng ta chắc chắn sẽ không sinh ra được.
Bởi vì mỗi ngày đều có người đưa cho nàng ta một bát thảo dược Mạn thảo lý, và Ôn Cấp đứng bên cạnh tận mắt nhìn nàng ta uống, trải qua nỗi đau thấu xương.
Cuối cùng, đứa trẻ của Luyện Thục không thể lớn đến sáu tháng, nó đã bị sảy và nàng ta cũng nổi điên.
Còn về Ôn Cấp, ta không biết kết cục của hắn ta là gì.
Và những chuyện này, ta chỉ được biết vào nhiều năm sau đó.
Bởi vì lúc này, ta đang bận rộn chuẩn bị trở thành Hoàng hậu của Đại Tề quốc.
Từ khoảnh khắc tôi hứa với Liễu Uyển, ý nghĩa sống của ta không còn là báo thù, mà là mang đến một tương lai tươi sáng cho bá tánh thiên hạ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận