9.
"Mẹ?"
"Diễm Diễm?"
"Hai người cuối cùng cũng đến rồi, đã đến rồi thì tôi sẽ về trước. Chiều còn có việc phải làm."
Mẹ tôi theo thói quen định gật đầu đồng ý, nhưng tôi đã ngăn bà ấy lại.
Sau đó từ từ mở miệng.
"Đứng lại!"
Anh tôi quay đầu lại với vẻ ngỡ ngàng.
“Lúc nãy anh nói gì lúc nãy? Cô ta bị tôi và mẹ làm tức giận đến nỗi phải nhập viện, đúng không?"
Anh tôi kiên quyết bảo vệ lời nói của mình.
"Đúng vậy, người ta vừa từ nhà mẹ về đã bị như thế này."
Tôi bật cười lạnh lùng.
"Đó là vì cô ta tự đi ăn tôm hùm cay chua, dẫn đến viêm đường ruột cấp tính, chẳng liên quan gì đến tôi và mẹ cả."
Vẻ mặt anh tôi có hơi ngượng ngùng, nhưng rất nhanh anh ấy đã tìm được lý do để biện minh cho mình.
"Ồ, là... Là vậy sao. Nhưng cũng không thể nói là em không có lỗi, Diễm Diễm, nếu em đưa chị dâu cùng đi ăn tiệc thì cô ấy đã không đi ăn tôm hùm cay chua rồi, phải không? Mẹ, mẹ nói xem, Diễm Diễm không biết đưa Lạc Lệ đi, mẹ cũng không biết sao? Mẹ đi ăn cơm với Diễm Diễm, con trưa không về nhà, vậy chẳng phải Lạc Lệ phải ra ngoài ăn một mình hay sao?"
Chuỗi lý lẽ ngụy biện này suýt làm tôi bật cười, cưới vợ rồi thì không còn cả não sao?
Tôi mắng anh ấy một trận té tát.
"Thứ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/g-i-y-u-th-ng&chuong=7]
Tống Siêu, anh đừng quên, cô ấy chỉ là vợ của một mình anh thôi, cô ấy mang thai chỉ có mỗi anh mới có nghĩa vụ chăm sóc. Mẹ chăm sóc cô ấy đến giờ hoàn toàn là vì tình yêu thương đối với anh, nhưng vợ anh thường xuyên la mắng mẹ, thái độ cực kỳ tệ hại, hôm nay nếu không phải tôi đến thì gáy của mẹ đã bị cô ta đẩy vào góc bàn rồi, anh có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào không!"
"Thứ hai. Tôi kiếm được bao nhiêu tiền đều không liên quan gì đến anh, từ một bữa ăn nhỏ đến một căn nhà lớn, đều không liên quan gì đến anh cả. Muốn vợ mình ăn ngon ở tốt thì tự mình nỗ lực kiếm tiền đi, đừng hi vọng vào tôi, cô em gái này! Tiền của tôi và tài sản của tôi, tôi sẽ tự giữ lấy, không cần anh quan tâm!"
"Còn nữa. Từ nay tôi sẽ lo cho mẹ, bà ấy không cần phải cẩn thận từng li từng tí để xem sắc mặt vợ anh nữa, từ nay về sau các anh cũng không cần lo lắng về việc phụng dưỡng mẹ già, đôi bên đều tốt. Còn về việc chăm sóc vợ anh, anh bảo mẹ cô ta đến hoặc tự anh nghĩ cách đi!"
Anh tôi bị tôi mắng đến mức mặt khi xanh khi trắng, mặt đỏ bừng, lắp bắp nửa ngày mà chẳng nói được câu nào.
Tiếng động lớn đến mức Lạc Lệ cũng nghe thấy.
Cô ta tức giận đi ra.
"Tại sao mẹ anh không chăm sóc cho tôi! Tôi đã mang thai con trai nhà họ Tống của các người, tôi chính là người có công lớn với nhà họ Tống các người! Cô, một đứa gái không ai cần, có tư cách gì mà nói tôi! Cái gì mà tiền của cô, tiền của anh ta, cô là một đứa con gái chưa chồng kiếm được tiền ở bên ngoài chẳng phải nên đóng góp cho gia đình chúng tôi sao? Ngay cả một căn nhà cũng không chịu cho, làm người đừng quá ích kỷ!"
Đúng là không thể hiểu nổi loại người này mà.
Bệnh viện đông người, lúc này xung quanh đã tụ tập rất nhiều người xem, nghe đến đây họ không nhịn được cười.
Phải là gia đình kiểu gì mới nuôi dạy được quan niệm như thế này chứ!
Lúc này Lạc Lệ mới chú ý thấy có nhiều người vây quanh như vậy, khi cô ta thấy có vài người xem còn giơ điện thoại lên ghi hình, vẻ mặt bắt đầu có hơi hoảng loạn.
"Quay gì quay! Các người quay gì vậy! Các người đang xâm phạm quyền chân dung của tôi, mau xóa video đi!"
Trong sự hỗn loạn.
Tôi không nói thêm lời nào với họ nữa, kéo mẹ tôi rời khỏi hiện trường một cách vội vã.
10.
Sau khi trở về, tôi lập tức thu dọn hành lý của mẹ tôi.
Những ngày khổ sở phải xem sắc mặt người khác như thế này, tôi không muốn mẹ tôi phải chịu đựng thêm một ngày nào nữa.
Chiều hôm đó, video ở bệnh viện đã được người ta đăng lên mạng, lượt xem khá cao.
Khuôn mặt to của anh tôi và Lạc Lệ đã được máy quay ghi lại một cách rõ ràng, vẻ mặt hung hăng của họ và sự e dè, nhút nhát của mẹ tôi tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Phần bình luận gần như là một chiều nghiêm khắc lên án cả hai.
[Người già vất vả chăm sóc họ, không biết ơn thì thôi, còn ăn cháo đá bát, thật là đạo đức suy đồi, không bằng heo chó!]
[Cặp vợ chồng này lại còn nhòm ngó tiền và nhà của cô em gái, ai cho họ cái mặt dày như xi măng đó vậy?]
[Nói em chồng là đồ không ai cần, mang thai con trai thì là đại công thần, hừ, người phụ nữ này trọng nam khinh nữ đến mức này cũng là không ai sánh bằng!]
Tôi đang lướt qua những bình luận này, giây tiếp theo điện thoại của anh tôi gọi đến.
Vừa kết nối cuộc gọi, giọng gấp gáp của anh tôi đã truyền qua.
"Diễm Diễm à, chuyện trên mạng chắc em cũng đã thấy rồi. Anh biết, chị dâu em thực sự làm không đúng, anh cũng đã mắng cô ấy rồi."
Sau đó, anh ấy chuyển hướng câu chuyện.
“Nhưng em xem, chúng ta đều là một gia đình, hơn nữa chị dâu em hiện đang mang thai, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì làm sao? Em giúp anh, làm rõ cho chị dâu em một chút được không?"
Tôi có hơi dở khóc dở cười, video đã quá đầy đủ như vậy, nguyên nhân và kết quả đều rõ ràng như thế, còn có thể làm rõ gì nữa?
"Anh muốn tôi làm rõ thế nào?"
Anh tôi như nắm được cọng rơm cứu mạng, trả lời rất dứt khoát.
"Cứ nói những gì em nói đều là giả, anh trai và chị dâu thực sự rất tốt với em và mẹ, em nói như vậy chỉ vì cãi nhau, tức giận với chúng tôi mới nói lời giận dữ như vậy."
Hừ, họ thật sự coi tôi là đồ ngốc à.
Nếu tôi thực sự làm như vậy, thì họ sẽ không sao cả, còn người bị đẩy vào chỗ nguy hiểm sẽ là tôi!
Nói dối tạt nước bẩn cho anh chị dâu, vong ân bội nghĩa, lợi dụng cư dân mạng, mỗi tội danh này đều có thể giết chết tôi. Tôi sẽ phải chịu đựng sự phản công dữ dội của cơn bão chỉ trích trên mạng!
Tôi trực tiếp từ chối anh ấy.
"Không thể! Thay vì nghĩ cách làm rõ, không bằng an tâm hối lỗi đi."
Sau đó tôi dứt khoát cúp điện thoại.
Ngẩng đầu lên, tôi đã đối diện với đôi mắt đen sẫm của mẹ.
Tôi có chút lo lắng, "Mẹ, con nói như vậy mẹ không trách con chứ?"
Mẹ tôi lắc đầu.
"Mẹ ủng hộ bất kỳ quyết định nào con làm, hơn nữa anh con cũng đến lúc phải chịu một chút đau khổ rồi, thông qua chuyện lần này để thằng bé ấy rút kinh nghiệm cũng là điều tốt."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận