Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GỬI YÊU THƯƠNG

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:16:35
5.
Tôi trở về nhà.
Mẹ thấy tôi về, mừng đến nỗi mắt híp lại thành một đường khe.
"Sao về nhà mà không nói tiếng nào? Mẹ không kịp chuẩn bị, rau cũng chưa mua."
"Công ty cho con nghỉ mấy ngày vậy?"
Nhìn thấy tóc mẹ đã bạc thêm vài sợi, nếp nhăn ở khóe mắt cũng sâu hơn trước đây mấy phần.
Cha tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ, một mình mẹ nuôi tôi và anh trai đến khi lớn khôn, con đường này bà ấy đi qua vô cùng gian khổ biết bao nhiêu. Giờ bà ấy đã lớn tuổi, tôi và anh trai đều có công việc ổn định, bà ấy lại còn phải chăm sóc cho chị dâu đang mang thai, sau khi chị dâu sinh con còn phải giúp họ chăm con.
Bà ấy đã hy sinh quá nhiều cho gia đình nhỏ của anh trai, vậy mà chị dâu lại mô tả bà ấy trong bài đăng thành một người xấu xa như thế.
Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Mẹ nắm tay tôi, ngồi trên ghế sofa tâm sự với tôi một lúc lâu.
"Mẹ, chị dâu đối xử với mẹ thế nào?"
Tôi không nhịn được hỏi.
Mẹ tôi thoáng lộ vẻ lúng túng trên khuôn mặt, nhưng rất nhanh bà ấy lại gượng cười.
"Chị dâu con đối xử với mẹ rất tốt, có gì ngon con bé đều nghĩ đến mẹ, con bé đối xử với mẹ như với mẹ cô ấy vậy."
"Con xem, bộ quần áo này đều là chị dâu con mua cho mẹ đấy, có đẹp không?"
Nói xong, bà ấy như đang khoe báu vật vậy.
Nhưng mà, mẹ ơi.
Chúng ta là mẹ con ruột thịt mà, mẹ thực sự vui hay chỉ là gượng cười, liệu con không nhìn ra hay sao?
Hơn nữa, rõ ràng bộ quần áo này là con mua cho mẹ mà.
Trái tim tôi như bị kim châm, đau nhói từng chút một.
Bất chợt, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ gấp gáp.
6.
Là chị dâu.
Cô ta vừa thấy mẹ tôi đã lập tức giở giọng trách móc.
"Sao bà vẫn chưa qua làm cơm trưa cho con nữa, mẹ có biết mấy giờ rồi không!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/g-i-y-u-th-ng&chuong=5]

Bà muốn làm cháu trai của bà chết đói à!"
Mẹ tôi như một đứa trẻ bị người lớn mắng, đứng yên tại chỗ nắm áo lúng túng.
Mẹ tôi không ngừng xin lỗi.
"Mẹ quên mất, Lệ Lệ đừng giận, đừng làm động thai nhi!"
"Con muốn ăn gì? Mẹ đi làm ngay."
Chị dâu chẳng hề nể nang.
"Làm bây giờ? Làm bây giờ thì khi nào tôi mới được ăn? Mau ra ngoài mua đi! Tôi muốn ăn tôm hùm đất ở phố Bắc Mã Lộ!"
Mẹ tôi do dự, run giọng lên tiếng.
"Nhưng bác sĩ nói tôm hùm đất là thức ăn mát lạnh, con đang mang thai không nên ăn thứ này..."
Chị dâu nổi giận.
"Cái này không được ăn, cái kia không được ăn, bà muốn bỏ đói tôi phải không!"
Nói xong, cô ta thậm chí còn đẩy mẹ tôi một cái, khiến mẹ loạng choạng suýt ngã.
Tôi vội vàng lao tới.
May mắn thay, tôi đã đỡ được mẹ.
Tôi nhìn góc bàn sắc nhọn không xa phía sau mẹ, trong lòng sợ toát mồ hôi lạnh, nếu không phải tôi nhanh mắt nhanh tay thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Một cơn giận dữ dâng trào trong lòng, tôi trực tiếp nổi giận.
"Lạc Lệ! Đây là cách cô đối xử với mẹ tôi à? Lương tâm cô bị chó ăn mất rồi sao?"
"Mẹ tôi chăm chỉ chăm sóc cô mỗi ngày, cô không những ăn nói thô lỗ với bà, thậm chí còn muốn đặt bà vào chỗ chết, tại sao cô lại ác độc như vậy Lạc Lệ!"
Lạc Lệ thấy tôi đột ngột xuất hiện, mặt lộ vẻ ngỡ ngàng.
Rồi cô ta đảo mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười khinh miệt và mỉa mai.
"Hừ."
"Mẹ cô chăm sóc tôi không phải là đương nhiên sao? Tôi đang mang thai đứa cháu trai ruột của bà! Hơn nữa tôi nói sai chỗ nào, bà ấy không cho tôi ăn gì cả không phải là sự thật sao? Chẳng phải vì tiếc tiền nên không mua cho tôi à?"
"Hai mẹ con các người đúng là một giuộc, miệng thì nói hay lắm, đến lúc nhờ các người giúp cái gì thì như muốn mạng các người vậy."
Đúng là châm biếm, đây chính là "ân nặng một thạch, thù sâu một đấu" phải không?
Dù tôi thường xuyên mua cho cô ta bao nhiêu quà, giúp cô ta bao nhiêu việc, chỉ cần tôi không đồng ý chuyển nhượng nhà cho cô ta, thì tôi trong mắt cô ta là kẻ ác.
Dù mẹ tôi thường xuyên nấu cho cô ta bao nhiêu bữa ăn, làm bao nhiêu việc nhà, chỉ cần có một lần không đồng ý cho cô ta ăn thứ mà mẹ tôi cho là không tốt, thì mẹ tôi trong mắt cô ta cũng là kẻ ác.
Tôi và mẹ tôi đã hy sinh cho cô ta quá nhiều, vậy mà lại biến mối quan hệ thành kẻ thù!
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, không muốn nói thêm một lời nào nữa.
"Cô cút đi."
Nói xong, tôi trực tiếp "mời" cô ta ra ngoài, rồi "bộp" một tiếng đóng cửa lại.
Cô ta chửi bới một lúc ngoài cửa, thấy không ai đáp lại, rồi lẩm bẩm chửi rủa bỏ đi.
Lúc đi còn ném lại một câu.
"Được thôi, Tống Diễm, cô có gan lắm! Chúng ta chờ xem!"

Bình Luận

0 Thảo luận