Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GỬI YÊU THƯƠNG

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:16:05
4.
Rạng sáng hôm sau, tôi đã bị đánh thức bởi cuộc gọi của anh trai.
Tôi biết chắc là chị dâu đã mách lẻo, nhưng tôi muốn biết thái độ của anh ấy ra sao, nên đã nghe máy.
"Em gái à, em ăn cơm chưa?"
Ăn cơm ư?
Bên ngoài cửa sổ trời vẫn tối đen, tôi nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, kim đồng hồ chỉ thẳng về hướng số 3.
Tôi hơi bực mình.
"Có lẽ, anh muốn hỏi là em đã ăn đêm chưa thì đúng hơn?"
Suy nghĩ một lúc, tôi thở dài.
"Thôi, anh đừng vòng vo nữa, chị dâu bảo anh gọi cho em phải không? Anh nói thẳng suy nghĩ của anh đi."
Anh trai tôi thấy vậy, cũng nói thẳng luôn.
"Đúng vậy, chúng ta đều là người một nhà, có mâu thuẫn gì thì giải quyết, không nên để qua đêm đúng không?"
Đúng là không để qua đêm thật.
Nên anh ấy quyết định gọi cho tôi vào lúc 3 giờ sáng luôn.
"Anh nghe chị dâu em nói, em mua nhà rồi phải không?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Tôi giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đang thận trọng đoán xem phản ứng của anh ấy.
Anh trai tôi cười hề hề.
"Không có gì, anh chỉ hỏi thôi... Á!"
Chưa nói hết câu, đã nghe thấy một tiếng kêu thất thanh của anh ấy.
"Đồ vô dụng! Mới nãy hai đứa nói với nhau thế nào?"
"Anh có muốn không? Nếu anh không mở miệng đòi thì em sẽ về nhà mẹ đẻ ngay bây giờ!"
Mặc dù chị dâu cố tình hạ thấp giọng, nhưng tôi vẫn nghe rất rõ.
Đây có phải là "âm mưu công khai" không?
Tôi im lặng, muốn xem anh trai sẽ lựa chọn thế nào.
Cuối cùng, anh trai tôi lên tiếng.
"Diễm Diễm à, em xem thằng cháu trai của em sắp chào đời rồi. Em là dì của nó, chắc chắn em cũng muốn nó có lợi thế ngay từ vạch xuất phát đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/g-i-y-u-th-ng&chuong=4]

Anh nghe nói có nhà ở thành phố hạng nhất, con cái cũng được đi học ở thành phố hạng nhất. Dù sao em cũng chưa có bạn trai, chưa có con, không cần trường học trong khu vực. Hay là em ghi tên căn nhà dưới tên anh trai nhé? Đợi cháu trai vào đại học xong anh sẽ chuyển nhượng lại cho em."
"Em yên tâm, anh trai tuyệt đối không lợi dụng em đâu."
Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe anh ấy nói vậy, tôi vẫn cảm thấy đau lòng.
Không ngờ, người anh trai luôn bảo vệ tôi từ nhỏ đến lớn lại trở nên như thế này sau khi kết hôn.
Khiến tôi cảm thấy xa lạ đến vậy.
"Em không muốn."
Giọng điệu tôi kiên định, dứt khoát.
Anh trai nghe xong, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
"Em có ý gì vậy? Em gái, em không tin tưởng anh trai mình sao? Chúng ta là người một nhà cơ mà."
Tôi thấy có hơi buồn cười.
"Anh à, nếu đã là người một nhà, thì ai chi tiền cho ai mà chẳng như nhau đâu? Thế này đi, anh bán căn nhà của anh chị đi, rồi cho em mượn tiền để trang trí nhà được không?"
Cuối cùng anh trai tôi không nhịn được nữa.
"Tống Diễm! Sao em lại trở nên khắc nghiệt như vậy!"
"Đều là người một nhà, vì một căn nhà mà làm lớn chuyện thế này liệu có đáng không?"
"Em thật sự làm anh quá thất vọng! Em ở thành phố lớn lâu quá, ngay cả người thân của mình mà em cũng không còn nhận ra nữa hả? Hồi nhỏ anh đối xử với em tốt như thế, hễ mà anh có tiền tiêu vặt thì anh toàn nhịn không tiêu để mua kẹo cho em hết. Còn em thì sao, bây giờ anh nhờ em giúp anh có một chút, thế mà em nói chuyện toàn mang súng mang dao, đúng là khiến người ta nghe mà lạnh lòng!"
Bị anh trai của mình mắng một trận tới tấp như vậy, tôi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi cũng thực sự không hiểu nổi, tại sao người anh trai đã từng đối xử tốt với tôi khi còn nhỏ, người anh trai luôn sẵn sàng gánh mọi lỗi lầm cho tôi, người anh trai sẵn sàng đánh nhau với những kẻ bắt nạt tôi, cuối cùng đã đi đâu mất rồi?
Và, hiện tại kẻ khoác lớp vỏ anh trai tôi nhưng lại nhòm ngó tài sản của tôi này là ai vậy?
"Thế sau này anh đừng gọi em là em gái nữa, em cũng không có anh trai như vậy."
Trong lúc anh ấy ngỡ ngàng, tôi dứt khoát cúp điện thoại.
Nói xong những lời này, hình như toàn bộ sức lực trong cơ thể tôi đều bị rút cạn, rồi tôi ngồi phịch xuống giường.
Lúc này tôi chợt nhận ra, tôi không còn anh trai nữa.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc tiền là thứ gì?
Rõ ràng chỉ là một chuỗi con số lạnh lẽo, tại sao lại có sức mạnh to lớn mê hoặc tâm trí, làm mê muội lòng người đến thế? Khiến họ hàng quay lưng, sẵn sàng dùng đao thương làm bị thương lẫn nhau!
Tôi không phải là người tham tiền như mạng, tôi luôn xem anh trai như người thân ruột thịt, nếu anh ấy mắc bệnh nặng cần rất nhiều tiền để chữa trị, tôi sẵn sàng bán nhà rồi lấy tiền cho anh ấy chữa bệnh.
Nhưng nếu anh ấy muốn tính toán với tôi, thì xin lỗi, tôi không phải kẻ ngốc, sẽ không để anh ấy có cơ hội lợi dụng tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận