Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON TRAI NHÀ HÀNG XÓM DÙNG KÉ WIFI RỒI ĂN VẠ NHÀ TÔI

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-08-13 16:52:48
5
Tôi về nhà kể với mẹ rằng dạo này bà Lưu đối xử với tôi hòa nhã khác thường, cảm giác có chút kỳ lạ.
Mẹ tôi chỉ bảo, hàng xóm láng giềng thì vẫn nên sống hòa thuận là tốt.
Rồi bà bắt đầu màn giục cưới thường nhật, nói tôi tuổi cũng không còn nhỏ, nên sớm ổn định.
Có người giới thiệu cho tôi một đối tượng, khuyên nên gặp thử.
Bà mối hết lời khen ngợi, nào là anh ta dáng dấp bảnh bao, cao gần 1m8, mới đi làm chưa lâu, tính tình thật thà, biết chăm lo cho gia đình, là một “cổ phiếu tiềm năng”.
Nghe khen mãi, tôi cũng thấy có vẻ không tệ.
Ai dè, lúc gặp mới phát hiện, nhà hàng đã hẹn trước nhưng anh ta nói thường xuyên tới vậy mà lại không biết cần đặt bàn. Sau đó, chỉ sang quán lẩu cay bên cạnh: “Hay là qua đó ăn nhé.”
Thật ra tôi vốn chẳng định ăn chực, nghĩ ăn gì cũng chia đôi, thậm chí tôi mời cũng không sao. Nhưng anh ta dẫn thẳng vào quán lẩu cay, còn rút ra sẵn gói combo mua giảm giá từ trước.
Anh nói thẳng ngay từ đầu muốn ăn lẩu cay thì tôi cũng chẳng ý kiến, cần gì phải diễn kịch.
Đúng là… biết “lo cho cuộc sống”.
Tôi ước chừng anh ta chỉ cao hơn 1m70 một chút, chẳng hiểu “gần 1m80” ở đâu ra, 1m71 cũng tính là 1m80 sao? Khiến tôi phải nghi ngờ lại thuật toán làm tròn của mình.
Trong lúc ăn, anh ta hỏi: “Nghe nói cô vừa mới thi đỗ biên chế?”
Tôi gật đầu. Anh ta liền làm vẻ kiêu ngạo: “Có biên chế thì có gì ghê gớm đâu.”
Tôi có nói là ghê gớm bao giờ?
Anh ta bảo mình cũng từng “vào biên chế”.
Tôi truy hỏi “từng vào” nghĩa là sao, là tự nghỉ ra làm ăn riêng à?
Anh ta ậm ừ không nói rõ, tôi cũng lười hỏi thêm.
Rồi anh ta tiếp tục tuôn ra một loạt phát ngôn rợn người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-trai-nh-h-ng-x-m-d-ng-k-wifi-r-i-n-v-nh-t-i&chuong=4]

Lúc này tôi mới hiểu “cổ phiếu tiềm năng” trong lời bà mối nghĩa là: không nhà, không xe, không tiền.
Anh ta còn thản nhiên bảo, không ngại để phụ nữ nuôi.
Tôi nghĩ, trong xã hội này, ai nhận thức rõ bản thân là thứ gì thì cũng đáng được khen.
Tôi giơ ngón tay cái: “Anh giỏi thật.”
Điện thoại anh ta reo liên tục trong lúc ăn, toàn nội dung đòi nợ, dọa nếu không trả sẽ bị liệt vào danh sách thất tín, thành “đen” các loại.
Anh ta khó chịu cúp máy, bảo đó là điện thoại quảng cáo.
Vì phép lịch sự, tôi vẫn ngồi đến hết buổi. Khi ra cửa đón xe về, anh ta theo sau nói muốn đưa tôi về nhà. Thế nhưng giữa đường, anh ta bảo “đến nhà rồi” rồi xuống xe.
Tôi ngồi sững trong xe, tâm trạng rối bời.
Ngay cả tài xế cũng hỏi: “Vừa nãy chẳng phải cậu ta nói đưa cô về sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhìn bóng lưng anh ta, tôi càng thêm rối bời.
Về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn:【Tôi cũng tạm hài lòng về cô. Nếu nhà cô chịu hồi môn một căn hộ 200 mét vuông và một chiếc Land Rover, tôi có thể cân nhắc xác định quan hệ.】
Tôi nghĩ, mối quan hệ tốt nhất của chúng tôi là… không có quan hệ gì hết.
Còn đòi Land Rover, tôi thấy anh đúng là “rồ” thật.
Tôi chẳng buồn đáp lại, chặn thẳng.
Vài ngày sau, mẹ tôi hớt hải về nhà, hỏi sao tôi lại gửi cho đối tượng xem mắt “loại ảnh đó”.
Tôi ngơ ngác, mới gặp có một lần, tôi gửi ảnh gì chứ?
Mẹ đưa tôi xem nhóm chat khu chung cư, cả khu đang bàn tán tôi sắp kết hôn.
Đối tượng xem mắt ở trong đó tự nhận là bạn trai tôi, nói chúng tôi đã “nước chảy thành sông”, còn đăng trong nhóm mấy trăm người bức ảnh tôi đang thay quần áo.
Tôi phóng to ảnh, hoàn toàn không nhớ lúc nào bị chụp.
Bà Lưu lại dẫn Nam Nam “đến nhà chúc mừng”.
Bà ta liên tục chúc mừng ba câu, lúc này tôi mới giật mình nghĩ ra điều gì đó.
Tôi hỏi mẹ: “Người này là ai giới thiệu vậy?”
Mẹ tôi cũng như hiểu ra, tức giận quay sang hỏi bà Lưu: “Cô Lưu, tôi tưởng cô thật lòng giới thiệu cho Tiểu Nhã nhà tôi đối tượng, chứ đây là loại rác rưởi gì?”
Bà Lưu đáp: “Chị Nhã à, sao cô lại nói thế? Tôi đây là có lòng tốt. Hơn nữa, chẳng phải con bé cũng để ý cậu ấy sao? Nếu không thì làm sao lại gửi cho người ta loại ảnh riêng tư đó?”
Mà nền ảnh chính là nhà tôi, trong nhà chỉ có tôi và mẹ. Vậy thì, còn ai có thể chụp ảnh tôi đang thay quần áo nữa?

Bình Luận

0 Thảo luận