2
Có mẹ ắt có con.
Cả nhà đúng là một bụng mưu mô xấu xa.
Tôi vừa ngồi xuống, Nam Nam đã móc từ túi ra một con gián, đặt ngay trước mặt tôi.
Tôi hoảng hồn hét “á” một tiếng bật dậy, Nam Nam thì lấy tay che miệng cười khúc khích.
Đến khi bà Lưu bước vào, nó còn trợn tròn đôi mắt ngây thơ nhìn tôi: “Chị Tiểu Nhã, chị sao thế?”
Ừ, giỏi đóng vai ngoan hiền lắm đúng không?
Có kể lại cảnh vừa rồi, bà Lưu cũng chẳng tin.
Tôi thuận miệng khen: “Ngón tay Nam Nam dài thật, trời sinh là một nghệ sĩ piano.”
Làm việc mình không thích, tất nhiên là ngồi như kim châm.
Bà Lưu nghe tôi khen con mình thì lập tức mắt sáng rực vẻ tự đắc: “Tất nhiên rồi, con trai tôi không phải người thường, sau này nhất định sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, vượt qua cả Lang Lang.”
Tôi giả vờ cười.
Đúng là chim sẻ mà dám đấu gà trống, tự lượng không biết sức.
Bà Lưu vừa ra khỏi phòng ngủ, Nam Nam đã tiến lại hỏi mật khẩu điện thoại của tôi.
Hóa ra cái thói tùy tiện dùng đồ riêng của người khác là được di truyền.
Tôi còn đang tỏ vẻ khó hiểu, Nam Nam đã giơ cái hộp đựng gián ra trước mặt tôi, lắc lắc: “Chị Tiểu Nhã, em không thích học piano đâu!"
"Em chỉ muốn chơi game trên điện thoại, đưa điện thoại cho em, nếu không em sẽ thả con gián này lên giường chị.”
Nói rồi nó nhếch môi cười gian.
Bộ dạng ấy thật sự rất đáng ăn đòn, nhỏ như vậy đã biết uy hiếp người khác.
Tôi tranh thủ lúc nó chưa kịp lấy gián ra, giật luôn cái hộp ném thẳng vào thùng rác, trừng mắt nhìn nó: “Không muốn học thì nói với mẹ em, em tưởng chị muốn dạy em chắc?”
Vài ngày tiếp theo, Nam Nam vẫn bị mẹ bắt sang học piano, nhìn là biết nó khổ sở vô cùng.
Không ngờ hôm đó, tôi vừa đi vệ sinh giữa chừng, quay lại đã thấy trên đàn piano rỉ ra thứ chất lỏng màu nâu sẫm.
Chúng bám trên phím đen phím trắng, thấm xuống, nhỏ từng giọt xuống sàn…
Tôi không kiềm được hét lên, giật hộp giấy lau điên cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-trai-nh-h-ng-x-m-d-ng-k-wifi-r-i-n-v-nh-t-i&chuong=3]
Ngón tay vừa chạm phím đàn, âm sắc đã lệch hẳn! Cơ cấu bên trong chắc chắn đã bị hỏng! Với piano, đây là đòn chí mạng!
Cây đàn này là mẹ tôi ngày xưa đi làm thêm, rửa bát suốt một năm trời mới mua được.
Còn Nam Nam, ngồi bên cạnh, đang hí hửng uống coca: “Để xem chị còn dạy em piano bằng gì nữa!”
Tôi mất hết lý trí, giật chai coca trên tay nó, dốc thẳng từ đầu xuống. Coca chảy dọc mái tóc và gò má nó.
Nó trố mắt nhìn tôi, nhưng thế vẫn chưa đủ để tôi xả cơn giận.
“Ai thèm dạy em!”
Nghe tiếng ồn, bà Lưu lao tới, trước tiên là ôm chặt con trai vào lòng, sau đó chỉ tay vào tôi, như thể muốn ăn tươi nuốt sống: “Cô dựa vào đâu mà dội coca lên con trai tôi!”
“Nó dựa vào đâu mà dội coca lên cây đàn của tôi!”
Nghe tôi nói vậy, bà Lưu khựng lại. Trong phòng chỉ có hai chúng tôi, chẳng lẽ tôi lại tự dội coca vào đàn mình?
Nhưng bà ta vẫn lớn giọng lý sự: “Chẳng phải chỉ là cái đàn hỏng thôi sao, cô cứ dạy Nam Nam giỏi lên, sau này nó kiếm tiền rồi đền cho cô là được.”
“Sau này đền cho tôi? Hay là tôi dạy nó đào một cái hố, rồi sau này chôn bà xuống nhé?”
“Cô ăn nói kiểu gì vậy? Vô lễ, hỗn hào! Nam Nam dội coca lên đàn là giúp cô… rửa đàn đấy!”
“Nhà nào rửa đàn kiểu đó? Thôi khỏi vòng vo, đền tiền, không thì tôi báo công an.”
Nói rồi tôi rút điện thoại ra.
Bà Lưu thấy vậy liền nhặt chai coca dưới đất, liếc con trai một cái: “Nam Nam, con không được uống coca, uống vào đau bụng đấy!”
Nam Nam nghe xong lập tức ôm bụng lăn ra đất, gào lên: “Mẹ ơi, con đau ch.ết mất, đau bụng ch.ết mất!”
Đúng là mẹ con ăn ý!
Bà Lưu bế con, trừng mắt nhìn tôi: “Nếu con trai tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận