Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHÊNH LỆCH QUÁ LỚN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:21:14
Anh ta theo đuổi tôi suốt một năm trời.
Nói không cảm động thì là nói dối.
Chúng tôi yêu nhau ba năm.
Từ năm nhất đến năm tư.
Sự khác biệt về hoàn cảnh gia đình giữa hai đứa ngày càng rõ ràng hơn.
Anh ta luôn cảm thấy tôi gò bó, chẳng biết dịu dàng hay tinh tế là gì.
Tôi biết bọn tôi không hợp.
Vậy mà chỉ vì những ký ức ngốc nghếch ấy, tôi cứ hết lần này đến lần khác cố gắng chịu đựng thêm một chút.
Nhưng…
Tôi thật sự mệt mỏi rồi.
Tôi bước vào bếp, nói với ba:
"Con năm tư rồi, chẳng còn mấy môn nữa, đến lễ tốt nghiệp thì về tham dự một chút, lấy bằng là xong."
"Ba ơi, mình về quê nha."
Đôi tay thô ráp đang cầm bát đũa của ba khẽ run lên, ông quay đầu lại nhìn tôi, mắt đã đỏ hoe:
"Ừ, mình về nhà."
4
Tôi và ba mua vé chuyến sớm nhất để về quê.
Tôi đã xin nghỉ công việc làm thêm ở quán cà phê từ trước, chỉ nói chuyện về việc về quê với vài người bạn thân.
Các bạn hỏi về Hạ Ngộ.
Tôi khẽ lắc đầu: "Thế là đủ rồi, cái kết này cũng coi như đẹp."
Câu chuyện cổ tích hoàng tử yêu lọ lem, chỉ nên tồn tại trong mơ.
Hiện thực thì luôn đầy rẫy những trở ngại.
Trên đường về, tôi chặn hết mọi cách liên lạc với Hạ Ngộ.
Cả người tôi như bị một chiếc áo ướt đẫm nước mưa bao chặt lấy, không sao thở nổi.
Trên tàu cao tốc, ba nắm lấy tay tôi: "Con thật sự quyết định rồi sao?"
Tôi gật đầu.
Tôi bắt đầu một cuộc đời mới của riêng mình.
Về quê, ba mở lại một tiệm ăn sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-nh-l-ch-qu-l-n&chuong=3]

Nhờ tay nghề giỏi, tiệm rất đông khách.
Còn tôi thì tìm việc quanh khu gần nhà, gửi hồ sơ, đi phỏng vấn.
Cuộc sống ở quê tuy không phồn hoa như thành phố lớn, nhưng cũng có một vẻ yên bình rất riêng.
Quan trọng hơn là, ở đây, tôi và ba nhận được sự tôn trọng xứng đáng.
Sau khi tôi vào đại học, ba đã cùng tôi lên thành phố lớn.
Ban ngày bán bánh trứng, tối thì mở một quán nướng.
Các sinh viên qua lại đều rất thích tay nghề của ba.
Mặc dù vất vả, nhưng ba luôn vui vẻ làm.
Ông nói, ít nhất ông có thể giúp tôi một chút, không để tôi một mình kiếm tiền học phí và chi phí sinh hoạt.
Ông cũng muốn giúp tôi nhiều hơn.
Lúc đó tôi đã yêu Hạ Ngộ.
Hạ Ngộ luôn không hiểu vì sao tôi cứ khăng khăng chia đôi tiền khi đi ăn.
Anh ta nói số tiền đó với anh ta chẳng là bao, tôi là bạn gái anh ta, không cần phải lo lắng về chuyện này.
Người nghèo luôn nhạy cảm hơn về sự tự trọng.
Tôi luôn muốn dùng cách chia tiền để khẳng định rằng, tôi và anh ta là bình đẳng.
Cuối cùng, mặc dù Hạ Ngộ vẫn không hiểu, nhưng anh ta đã thỏa hiệp.
Anh ta đồng ý rằng khi đi chơi, tôi sẽ trả phần của mình, nhưng cùng lúc đó, những món quà anh ta tặng tôi vào các dịp lễ càng ngày càng đắt giá hơn.
Bạn cùng phòng đại học đôi khi nghĩ rằng tôi đã dùng cách này để thu hút được Hạ Ngộ, một chàng trai con nhà giàu.
Những món quà đắt tiền như mỹ phẩm, nước hoa cao cấp anh ta tặng tôi, tôi chẳng dùng món nào, mà đều cẩn thận để trong chiếc hộp ở ký túc xá.
Cuộc sống ở quê, tuy giản dị, nhưng rất yên ổn.
Gần đây, tôi thường thấy dì Trương ở bên cạnh quán ăn sáng của ba, ngồi trò chuyện với ông.
Thỉnh thoảng dì cũng giúp ba làm việc, cùng ba gói bánh xíu mại, mang đồ ra cho khách.
Có vẻ như mỗi lần dì đến, ba lại cười rất tươi, kể cả nói chuyện cũng nhiều hơn.
Nhưng mỗi lần tôi xuất hiện, ba và dì Trương lại cố giả vờ không quen biết nhau.
Một đêm, tôi nghe thấy ba và dì Trương đang nói chuyện qua điện thoại.
"Tiểu Tịnh, sau này không biết nó có quay lại làm việc ở đó không, nếu nó về, có lẽ tôi cũng phải đi theo, tôi thật sự không thể hứa với cô."
Dì Trương ở đầu dây bên kia bật khóc.
Ba lập tức hoảng hốt: "Thích chứ, đương nhiên là tôi thích cô rồi! Nhưng còn con tôi, tôi không biết phải nói sao..."
Tôi không đành lòng nhìn ba khổ sở như vậy.
Mẹ tôi đã mắc bệnh nặng khi tôi còn rất nhỏ, không có tiền chữa trị.
Cuối cùng, vào lúc ba yêu mẹ nhất, mẹ mãi mãi rời xa chúng tôi.
Ba một mình nuôi tôi khôn lớn, lo lắng mẹ kế sẽ đối xử không tốt với tôi, nên ông không bao giờ tái hôn.
Nhưng tôi luôn cảm thấy, ba một mình rất cô đơn.
Ba cũng cần có người ở bên cạnh.
"Ba, con đã lớn rồi, ba nên có cuộc sống riêng. Nếu ba thích dì Trương, thì hai người ở bên nhau đi, con sẽ không phản đối đâu."
Tôi đứng sau lưng ba, nhẹ nhàng nói.
Ba quay lại nhìn tôi: "Tiểu Trì."
"À, ba cứ tiếp tục nói chuyện với dì Trương đi, con đi ngủ trước."

Bình Luận

0 Thảo luận