1
Hạ Ngộ ăn một miếng bánh trứng kẹp, cau mày lại, tiện tay ném lên bàn.
"Không thích ăn thì vứt đi, còn cố nhét vào miệng anh làm gì?"
Lời anh ta nói nghe như đang giận, nhưng ngữ khí lại mang theo chút cưng chiều:
"Đến lúc ăn đau bụng rồi, chẳng phải lại bắt anh đưa em vào viện sao."
Thanh mai trúc mã của Hạ Ngộ – Tần Vi – đắc ý cười khẽ: "Em mặc kệ, em đã ăn thứ mình không thích, anh cũng phải ăn, như vậy mới công bằng."
Hạ Ngộ bất lực kéo kéo khóe môi: "Được được được."
"Nếu em không thích, ngày mai anh sẽ nói với trường, bảo họ đuổi cái quầy bánh đi.”
Ba của Hạ Ngộ là người trong hội đồng quản trị nhà trường.
Chỉ cần anh ta tùy tiện nói một câu, là có thể quyết định số phận của những quầy hàng nhỏ trước cổng trường.
"Không được!"
Tôi sốt ruột ngăn lại.
Tần Vi hơi không vui: "Triệu Tịch, chẳng lẽ cậu thấy bọn mình đang lãng phí lương thực? Hay là cậu tiếc cái quầy hàng đó?"
Cô ta nhẹ nhàng nói: “Cậu cũng đừng thấy tiếc của làm gì, từ nhỏ đến lớn tôi với Hạ Ngộ toàn ăn đồ ngon nhất, mấy thứ này thật sự không nuốt nổi.”
Hạ Ngộ đứng bên cạnh không phủ nhận, để mặc Tần Vi nói tiếp.
“Hôm nay vốn định đổi khẩu vị một chút nên mới mua cái bánh trứng này, ai ngờ một miếng cũng không ăn nổi, vệ sinh thì khỏi phải nói, quá tệ.”
Tần Vi chớp mắt: “À, suýt nữa quên, điều kiện gia đình của bạn gái anh cũng không tốt lắm, chắc dễ đồng cảm hơn. Hay là mình đừng đuổi nữa nhỉ? Không khéo lại làm tổn thương trái tim mong manh của cô bạn gái nhỏ.”
Trong trí nhớ của tôi, Tần Vi chưa bao giờ đụng vào mấy thứ này, lại càng không đời nào chủ động đi mua bánh trứng ở xe đẩy ven đường.
Hành động của cô ta hôm nay thật sự rất đáng ngờ.
Hạ Ngộ thừa biết cô thanh mai của mình xưa giờ miệng lưỡi không hề nể nang ai.
Anh ta không trả lời cô ta, mà chỉ bước lại, nắm lấy tay tôi.
Hạ Ngộ nhận ra tôi có gì đó khác thường, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Em…”
Tôi vừa định nói cho anh ta biết, người bán bánh ấy là ba tôi.
Đúng lúc đó, Tần Vi đột nhiên ôm bụng, nhíu mày lại: “A… đau quá.”
Trong khoảnh khắc, toàn bộ sự chú ý của Hạ Ngộ bị kéo về phía cô ta.
Anh ta buông tay tôi ra, lo lắng vòng tay ôm lấy eo Tần Vi:
“Vi Vi, em đau bụng à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-nh-l-ch-qu-l-n&chuong=1]
Từ nhỏ em đã yếu bụng, mấy thứ lề đường không biết dơ đến mức nào mà em cũng ăn.”
Hạ Ngộ cuống lên vì lo lắng: “Anh đưa em đi bệnh viện trước đã.”
Tần Vi khó nhọc mở mắt nhìn tôi:
“Nhưng… không phải anh nói sẽ đi xem triển lãm tranh với Triệu Tịch sao?”
Hạ Ngộ bế Tần Vi lên, gần như buột miệng:
“Triển lãm lúc nào đi chẳng được, đưa em tới bệnh viện quan trọng hơn.”
Anh ta còn không quên quay đầu nói với tôi:
“Tịch Tịch, em ngoan một chút, anh đưa cô ấy đến bệnh viện rồi sẽ quay lại đón em.”
Chiếc xe của quản gia nhà Hạ Ngộ đỗ ngay trước cổng trường.
Tần Vi được Hạ Ngộ bế lên xe.
Tôi nhìn theo hướng họ rời đi, siết chặt tay.
Lặng lẽ nhặt cái bánh trứng mà Hạ Ngộ vừa vứt sang một bên.
Nước mắt cứ thế trào ra.
Để có thể bán được nhiều hơn, ba tôi ngày nào cũng dậy từ ba, bốn giờ sáng để pha bột làm bánh trứng.
Đó không phải là thứ “bẩn thỉu, mất vệ sinh” như trong miệng bọn họ.
Mà là món ngon nhất trần đời, tôi đã ăn từ bé đến lớn.
2
Sau khi Hạ Ngộ đi rồi, ngoài cổng trường hình như có tiếng cãi nhau.
Tôi vội vã nghe ngóng và nhận ra có cả giọng ba tôi trong đó.
Vội vàng chạy ra ngoài cổng trường, tôi mới phát hiện chiếc xe đẩy mà ba tôi dành dụm tiền mua đã bị phá hỏng.
Trứng vỡ tung tóe trên mặt đất, mọi thứ trở nên lộn xộn.
Xung quanh có rất nhiều học sinh và người qua đường đứng nhìn.
Ba tôi mặt đỏ tía tai, đứng giữa đường, cố gắng yêu cầu đám người mặc vest giải thích.
“Đây là bánh trứng tôi tự làm, tôi và con gái tôi đều ăn, chưa bao giờ thêm thứ linh tinh vào, sao có thể làm đau bụng được!”
“Tôi bán ở đây lâu như vậy rồi, bao nhiêu học sinh ăn bánh trứng của tôi, các cậu đi hỏi xem, hỏi xem bạn này, ăn bánh của tôi có vấn đề gì không!”
Ba tôi gần như hoảng loạn, cố gắng níu lấy các học sinh đang vội vã đi qua, mong họ chứng minh giúp mình.
Nhưng những học sinh đó đều biết, mấy người đàn ông mặc vest này là người của trường, là người của nhà Hạ Ngộ.
Họ không dám chọc vào, cúi đầu đi qua, sợ gặp phiền phức.
Chiếc xe đẩy này là công cụ kiếm sống của ba tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận