Loading...
CHÊNH LỆCH QUÁ LỚN
Tác giả: ZHIHU
Thể loại:
Chữa Lành, Gia Đấu, Hiện Đại, Học Đường, Vả Mặt

Tình trạng:
Hoàn thành
Chương
9
Lượt đọc
106
Đánh giá
0.00/5
Giới thiệu truyện:
Tôi và bạn trai có hoàn cảnh gia đình chênh lệch rất lớn.
Vậy mà anh ta vẫn sẵn lòng cùng tôi ăn suất cơm căn tin mười tệ một phần, mặc bộ đồng phục rẻ tiền đi làm thêm ở quán cà phê nơi tôi làm việc bán thời gian.
Cho đến năm thứ ba.
Thanh mai của anh ta nhét chiếc bánh trứng kẹp đã cắn một miếng vào tay anh ta.
...
Vậy mà anh ta vẫn sẵn lòng cùng tôi ăn suất cơm căn tin mười tệ một phần, mặc bộ đồng phục rẻ tiền đi làm thêm ở quán cà phê nơi tôi làm việc bán thời gian.
Cho đến năm thứ ba.
Thanh mai của anh ta nhét chiếc bánh trứng kẹp đã cắn một miếng vào tay anh ta.
...
Tôi và bạn trai có hoàn cảnh gia đình chênh lệch rất lớn.
Vậy mà anh ta vẫn sẵn lòng cùng tôi ăn suất cơm căn tin mười tệ một phần, mặc bộ đồng phục rẻ tiền đi làm thêm ở quán cà phê nơi tôi làm việc bán thời gian.
Cho đến năm thứ ba.
Thanh mai của anh ta nhét chiếc bánh trứng kẹp đã cắn một miếng vào tay anh ta.
"Khó ăn chết đi được, anh ăn giúp em đi. Trời thì nóng như đổ lửa, ông chú bán bánh trước cổng tay toàn là mồ hôi, bẩn muốn chết, không hiểu sao còn nhiều người xếp hàng thế."
Chỉ vì một câu nói của cô thanh mai, Hạ Ngộ cho người đập nát cái quầy bánh đó.
Tôi siết chặt tay, nói lời chia tay với anh ta.
Hạ Ngộ không hiểu: "Chỉ là một cái quầy thôi, mà em cũng đòi chia tay với anh sao?"
Tôi lặng lẽ nhặt chiếc bánh trứng anh ta vừa ném sang một bên.
"Đúng vậy."
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu.
Những người như bọn họ, từ đầu đến cuối đều đứng trên cao mà quyết định số phận của kẻ khác.
Còn tôi, cùng với quầy bánh của ba tôi, trong mắt họ chẳng qua chỉ là loài kiến hôi không đáng nhắc đến.
Vậy mà anh ta vẫn sẵn lòng cùng tôi ăn suất cơm căn tin mười tệ một phần, mặc bộ đồng phục rẻ tiền đi làm thêm ở quán cà phê nơi tôi làm việc bán thời gian.
Cho đến năm thứ ba.
Thanh mai của anh ta nhét chiếc bánh trứng kẹp đã cắn một miếng vào tay anh ta.
"Khó ăn chết đi được, anh ăn giúp em đi. Trời thì nóng như đổ lửa, ông chú bán bánh trước cổng tay toàn là mồ hôi, bẩn muốn chết, không hiểu sao còn nhiều người xếp hàng thế."
Chỉ vì một câu nói của cô thanh mai, Hạ Ngộ cho người đập nát cái quầy bánh đó.
Tôi siết chặt tay, nói lời chia tay với anh ta.
Hạ Ngộ không hiểu: "Chỉ là một cái quầy thôi, mà em cũng đòi chia tay với anh sao?"
Tôi lặng lẽ nhặt chiếc bánh trứng anh ta vừa ném sang một bên.
"Đúng vậy."
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu.
Những người như bọn họ, từ đầu đến cuối đều đứng trên cao mà quyết định số phận của kẻ khác.
Còn tôi, cùng với quầy bánh của ba tôi, trong mắt họ chẳng qua chỉ là loài kiến hôi không đáng nhắc đến.
Chương Mới
Xem tất cả
CÙNG ĐĂNG BỞI Chế Quan Nam Phương
xem thêmĐánh Giá
Không có đánh giá nào.
Hâm mộ...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận