"Anh có biết khi nghe anh nói lời chia tay, em đã đau khổ thế nào không!"
"Chúng ta quay lại với nhau được không?"
"Anh đừng làm loạn nữa, em không đổi người quản lý nữa là được chứ gì!"
Diễn xuất của cô ta thực ra chẳng hề tốt. Nếu không phải do tôi dốc sức nâng đỡ, thì vị trí Ảnh hậu cũng chẳng đến lượt cô ta ngồi.
Vì vậy, tôi có thể thấy rõ sự nhẫn nhịn và bức bối trong ánh mắt cô ta.
Giống như thể vì muốn moi chút lợi ích từ tôi mà buộc phải nhẫn nhịn vậy.
Chắc là bị sếp ép đến đây rồi!
Quá giả tạo.
Tôi không trả lời, mà lướt qua cô ta, nhìn về phía Thẩm Bạch Nhất đang đứng phía sau.
Đôi môi Thẩm Bạch Nhất mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt nhìn tôi gần như chứa đầy sự oán độc.
Trẻ người non dạ có cái dở là không giấu được tâm sự trong lòng.
Tôi gỡ tay Tô Tứ Nguyệt ra, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn quay lại với cô."
"Anh..."
Tô Tứ Nguyệt nhíu chặt mày, vẻ mặt kiểu "đúng là không biết điều" còn định nói gì đó.
Đột nhiên, điện thoại cô ta reo lên.
Nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, cô ta nở một nụ cười tự tin với tôi.
"Em được đề cử giải Kim Mã rồi!"
Cô ta dường như đã có thêm chỗ dựa, cằm hất lên cao ngạo.
"Bây giờ anh hối hận chưa?"
Thẩm Bạch Nhất bước lên nắm lấy tay Tô Tứ Nguyệt, khiến tôi có ảo giác như họ đang cùng nhau chống đỡ, vượt qua khổ tận cam lai vậy.
"Anh biết ngay mà, Tứ Nguyệt là giỏi nhất!"
Tôi cảm thấy buồn nôn đến đau đầu, nhanh chóng lách qua Tô Tứ Nguyệt, rời đi không hề ngoảnh lại.
Tô Tứ Nguyệt gào lên đầy tức giận sau lưng tôi:
"Đồng Quan, bây giờ anh chỉ là một con chó mất chủ thôi, đến lúc đó dù anh có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!"
11
Tôi đặt chân đến tòa nhà văn phòng của Truyền Thông Tinh Diệu, đối thủ truyền kiếp của công ty cũ.
Thật lòng mà nói, không phải tôi cố tình muốn dằn mặt chủ cũ, tôi vốn đã định bụng sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài.
Kể từ khi gánh vác toàn bộ công việc của Tô Tứ Nguyệt, tôi gần như chưa từng có một kỳ nghỉ đúng nghĩa.
Ngay cả khi cô ta đến quán bar giải khuây, tôi cũng phải thấp thỏm thức trắng đêm, chỉ sợ cô ta bị chụp lén rồi leo lên top tìm kiếm tai tiếng.
Ấy vậy mà, tôi chân trước vừa nộp đơn từ chức, chân sau Tinh Diệu chẳng biết moi tin từ đâu ra, đã nhất quyết đòi gặp tôi để "tâm sự về cuộc đời".
Tôi ngồi trong văn phòng tổng giám đốc trên tầng 18 của Tinh Diệu, tay tao nhã nâng ly rượu vang đỏ, phóng tầm mắt bao quát khung cảnh thành phố qua ô cửa kính rộng lớn.
Thằng bạn nối khố của tôi, Tần Phàm, cười gian xảo như một con hồ ly.
"Thế nào, mới đó đã bị người ta đá đít ra khỏi cửa rồi à? Đồng Quan ơi Đồng Quan, mắt nhìn người của mày cũng tệ thật đấy!"
Tôi liếc xéo nó một cái đầy bực dọc, không quên nhắc lại chuyện xưa:
"Vậy ai là người năm xưa bảo tôi đến Khải Minh làm nội gián hả?"
Tần Phàm gãi gãi mũi, ra vẻ vô tội: "Tao bảo mày đến đó để cướp vài tài năng mới có tiềm lực, chứ có bảo mày bán sống bán chết cho Khải Minh đâu!"
Tôi im lặng. Nếu như không gặp Tô Tứ Nguyệt, có lẽ tôi đã thực sự "tuồn" không ít nhân tài sáng giá cho Tinh Diệu rồi.
Tần Phàm "chậc chậc" hai tiếng, cũng không tiếp tục xoáy sâu vào chuyện đó, mà lái sang chủ đề khác.
"Mày về đúng lúc lắm, tiện thể giúp tao dẫn dắt đám người mới này đi. Mày không biết đâu, đám trẻ con bây giờ ấy mà..."
Lời nó còn chưa dứt, cửa văn phòng đột ngột bị ai đó dùng chân đá văng ra.
Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp với gương mặt đằng đằng sát khí xông thẳng đến trước mặt Tần Phàm, đập mạnh tay xuống bàn làm việc.
Tôi thậm chí còn thấy ly rượu trên tay Tần Phàm nảy lên đến nửa centimet.
"Tần Phàm! Anh nhận cái show tạp kỹ tồi tàn gì cho em thế hả? Anh cố tình muốn em không thể ngóc đầu lên được trong cái giới này, đúng không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-kh-ng-x-ng-l-m-nh-h-u&chuong=7]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận