Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CÔ KHÔNG XỨNG LÀM ẢNH HẬU

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-10-09 20:57:20
"Mô hình này rất giống cái Tứ Nguyệt tặng tôi năm xưa, tiếc là cái của tôi đã mất rồi, nên khi nhìn thấy nó, tôi rất vui, dù sao chúng tôi cũng gương vỡ lại lành, mô hình cũng..."
Tôi không muốn nghe cậu ta nói tiếp, cắt ngang:
"Tô Tứ Nguyệt có phòng riêng, tại sao cậu lại vào phòng tôi? Vào phòng tôi, còn tự tiện lấy đồ của tôi, tội trộm cắp cậu có muốn tìm hiểu một chút không?"
Thẩm Bạch Nhất chưa kịp trả lời, Tô Tứ Nguyệt đã nổi đóa.
"Chẳng phải chỉ vào phòng anh một lát thôi sao, ai bảo anh không khóa cửa! Với lại, cái đồ bỏ đi này cũng là tôi tặng anh, coi như trả lại cho tôi đi. Còn bày đặt tội trộm cắp, tôi không ngờ anh lại là kẻ nhỏ nhen tính toán như vậy!"
Dù lòng đã nguội lạnh, nhưng vẻ mặt chán ghét của cô ta vẫn đâm vào tim tôi một nhát đau điếng.
Có một khoảnh khắc, tôi thực sự muốn giơ tay tát cô ta một cái.
Nhưng sự tu dưỡng và kinh nghiệm bao năm vẫn giúp tôi giữ được bình tĩnh. Tôi nhếch mép cười, một nụ cười không mấy tự nhiên.
"Đúng là đồ rác rưởi, đập đi cũng tốt. Nếu không phải năm đó có người nằng nặc cầu xin tôi nhận, thì tôi thèm vào mà để mắt tới sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-kh-ng-x-ng-l-m-nh-h-u&chuong=4]

Có những kẻ đúng là lành sẹo quên đau."
Tôi dùng mũi giày khều một mảnh vỡ của mô hình lên, nhẹ nhàng hất chân, mảnh vỡ rơi gọn vào thùng rác.
"Thấy chưa, rác rưởi thì nên về đúng nơi của nó."
Không thèm để ý đến sắc mặt tái mét của Tô Tứ Nguyệt, tôi gạt Thẩm Bạch Nhất đang chắn đường ra, định đi vào phòng mình.
Nhưng Tô Tứ Nguyệt lại níu tay tôi lại.
7
Tôi quay đầu nhìn Tô Tứ Nguyệt, ánh mắt cô ta né tránh, giọng nói từ hùng hồn lý lẽ ban nãy cũng trở nên có chút chột dạ.
"Anh biết chuyện em muốn đổi người quản lý rồi đúng không, em chỉ đổi một thời gian thôi, anh đừng dùng quan hệ để chèn ép Liễu Hủy, được không?"
"Đợi mọi chuyện lắng xuống, em sẽ để anh quay lại, được chứ?"
Tôi thực sự không ngờ cô ta lại đi xin tha cho Liễu Hủy.
Hồi Tô Tứ Nguyệt mới vào nghề, cô ta từng bị Liễu Hủy đưa đến một bữa tiệc rượu.
Có một nhà đầu tư ép Tô Tứ Nguyệt uống rượu cùng, còn cố tình đổ rượu vang vào cổ áo cô ấy.
Liễu Hủy không những không ngăn cản, mà còn đứng bên cạnh khuyên nhủ.
"Cô khóc lóc đưa đám cho ai xem thế! Mau uống rượu đi, rồi dỗ ngọt Tổng giám đốc Trương vài câu. Ông ta chỉ cần hé chút tài nguyên qua kẽ tay thôi cũng đủ cho cô dùng cả đời rồi."
"Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô nên mới đưa cô đến đây. Đồng Quan tuy có thể kéo tài nguyên về cho cô, nhưng nghệ sĩ dưới trướng cậu ta nhiều như vậy, có thể chia cho cô được bao nhiêu?"
Tổng giám đốc Trương thừa cơ sán lại gần, véo mạnh vào eo Tô Tứ Nguyệt.
Tô Tứ Nguyệt chưa từng trải qua những chuyện như vậy, khóc lóc chạy ra ngoài gọi điện cho tôi.
Lúc đó tôi đang đưa nghệ sĩ khác đi quay phim ở nước ngoài, nghe tiếng khóc nức nở của cô ấy, tôi lập tức đáp chuyến bay suốt 10 tiếng đồng hồ để trở về.
Nếu không phải Liễu Hủy là phụ nữ, có lẽ ngay tại chỗ tôi đã động thủ với cô ta rồi.
Cũng chính vì lần đó, tôi và Liễu Hủy kết thù, coi nhau như nước với lửa.
Tôi cứ ngỡ Tô Tứ Nguyệt cũng căm hận Liễu Hủy, nào ngờ cô ta lại muốn Liễu Hủy làm người quản lý cho mình.
Tô Tứ Nguyệt thấy được vẻ chế giễu trong mắt tôi, cũng nhớ lại chuyện ở bữa tiệc rượu năm xưa.
Nhưng cô ta lại thản nhiên nói:
"Liễu Hủy lúc đó cũng chỉ muốn tôi mở mang tầm mắt thôi. Nửa năm trước, chúng tôi có ăn một bữa cơm, nói rõ mọi chuyện rồi, đó chỉ là hiểu lầm, chúng tôi đã xóa bỏ hiềm khích rồi."
Trái tim tôi lạnh đi. Nửa năm rồi, mà tôi không hề hay biết chút gì!
Lẽ nào sếp cũng cảm thấy tôi công cao át chủ, bắt đầu muốn gạt tôi ra rìa?
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể.
"Sau này cô muốn thế nào cũng được, tôi không còn là người quản lý của cô nữa. Nhưng tôi vẫn tốt bụng nhắc nhở cô lần cuối: Lòng người khó đoán, tự lo liệu lấy đi."
Liễu Hủy là một kẻ vị kỷ điển hình, tôi không tin cô ta sẽ toàn tâm toàn ý lo cho Tô Tứ Nguyệt.
Còn ông chủ, lăn lộn thương trường đã lâu, càng hiểu rõ làm thế nào để tối đa hóa lợi ích.
Tô Tứ Nguyệt nhờ có tài nguyên của tôi mà thuận buồm xuôi gió, chưa trải qua bao nhiêu sóng gió hiểm ác của cuộc đời, cô ta đã nghĩ lòng người quá đơn giản rồi.
Nếu đã vậy, thì cứ để cô ta tự mình nếm trải đi.

Bình Luận

0 Thảo luận