Ngay giây sau, khi tay anh ta chưa kịp chạm vào tôi đã bị Mạnh Ý Viễn giữ chặt lại.
“Ngài đây, hành vi của anh bây giờ đã là quấy rối rồi đấy!”
Giang Châu không giật ra được, sắc mặt càng khó coi, giọng điệu cũng trở nên gay gắt: “Tôi đang nói chuyện với bạn gái mình, liên quan gì đến anh? Tôi khuyên anh cút xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”
“Cô ấy đã thừa nhận chưa?” Mạnh Ý Viễn hỏi lại.
Lần này, tôi nhanh hơn Giang Châu, liền đáp: “Không liên quan, chúng em đã chia tay rồi!”
“Đàm Thư, anh chưa đồng ý!” Anh ta không phục, vội vàng sửa lại lời tôi.
“Không cần phải được anh đồng ý.”
Nói xong, tôi lập tức kéo Mạnh Ý Viễn rời khỏi chỗ thị phi này.
Đi ra ngoài được mấy bước, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Giang Châu tức giận gọi tên tôi.
Tôi không quay đầu, anh ta cũng không đuổi theo.
Đoán chừng là bị Tống Tử quấn lấy rồi, nhưng những chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Thế nhưng, từ ngày hôm sau, Giang Châu lại thay đổi hẳn, như biến thành một người khác.
12
Sáng sớm tinh mơ, tôi đã bị mẹ gọi dậy.
Chỉ nghe thấy bà dùng giọng điệu đầy mất kiên nhẫn xen lẫn chán ghét mà nói: “Giang Châu đã đến từ sáng sớm, nói là mang bữa sáng cho con.”
“Mẹ không cho nó vào, vậy mà nó cứ đứng ngoài cửa gọi mãi, khiến trên dưới cả khu đều chạy ra hóng chuyện.”
Nghe xong, tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
“Mẹ cho anh ta vào rồi à?”
Mẹ bất lực liếc tôi một cái, trên mặt như viết rõ ba chữ: “Không thì sao?”
Tôi nhìn bà, nghẹn lời, chẳng biết nên nói gì.
Sau khi rửa mặt xong, tôi xuống nhà thì thấy Giang Châu đang ngồi trên ghế sofa.
Thấy tôi, anh ta lập tức nở nụ cười: “Thư Thư, em dậy rồi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-l-y-ph-n-th-ng-cu-i-n-m-c-a-t-i-l-y-l-ng-n-l-nh-o&chuong=7]
Anh đặc biệt mua bữa sáng cho em.”
“Chính là quán em thích nhất đó.”
Tôi chợt nhớ ra, thật ra trước kia, Giang Châu cũng thường xuyên mang bữa sáng đến cho tôi.
Lúc đó, hành động ấy của anh ta không chỉ khiến tôi liên tục cộng điểm trong lòng mà còn cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng lúc này đây, tôi chỉ thấy ghê tởm.
“Giang Châu, chúng ta đã chia tay rồi. Làm ơn đừng tiếp tục làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu cũng không hề mang chút tình cảm.
Tôi muốn cho anh ta biết, thái độ của tôi vô cùng dứt khoát.
Bất kể bây giờ anh ta nghĩ gì, làm gì, mang mục đích gì đi chăng nữa thì giữa chúng tôi đã chẳng thể quay lại.
Đáng tiếc, Giang Châu hình như nghe không hiểu lời người.
Nụ cười trên mặt anh ta hơi cứng lại nhưng rồi lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nói với tôi: “Thư Thư, đừng làm loạn nữa, chúng ta chỉ là cãi nhau thôi mà.”
“Em quên rồi sao? Trước đây em nói, chỉ cần anh dỗ em, em sẽ tha thứ cho anh…”
“Giang Châu, tôi không còn thích anh nữa! Anh nghe không hiểu sao?”
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, ánh mắt đầy sự khó chịu.
Anh ta thoáng sững người, vài giây sau mới hỏi lại: “Có phải em vẫn giận vì chuyện Tống Tử không? Anh đã bảo cô ta rời đi rồi.”
“Thư Thư, lần này coi như anh sai, được không?”
Tôi đảo mắt, bật cười đầy bất lực.
Tôi chẳng buồn tranh cãi thêm. Cuối cùng chính cha tôi không chịu nổi nữa.
Ông cầm dao bếp đuổi thẳng cổ anh ta ra ngoài, còn đe dọa: “Cậu dám đến lần nữa, tôi đánh lần nữa!”
Tôi gật gù đồng ý.
Nếu đã không thể dùng lời lẽ để giải quyết thì chỉ còn cách dùng bạo lực mà thôi.
Có lẽ uy nghiêm của cha đã phát huy tác dụng, mấy ngày sau, Giang Châu không còn xuất hiện nữa.
Sắp đến Tết, tôi bận rộn cùng mẹ ra ngoài sắm sửa, cũng dần quên mất chuyện này.
Cho đến hôm đó...
Mẹ tôi mời Mạnh Ý Viễn cùng mẹ anh ấy đến nhà ăn cơm.
Khi bầu không khí đang vui vẻ, hòa thuận thì Giang Châu cũng dẫn mẹ anh ta đến.
13
Nếu chỉ có một mình Giang Châu, chắc chắn mẹ tôi sẽ không cho anh ta bước chân vào cửa.
Nhưng có mẹ Giang đi cùng, nếu mẹ tôi từ chối thì lời nói cũng khó mà thốt ra được.
Bầu không khí bỗng rơi vào một sự quái dị khó tả, khiến tôi hơi thấy bồn chồn, ngồi không yên.
Rồi tôi nghe thấy mẹ Giang gọi: “Thư Thư, hôm nay dì tới đây là đặc biệt vì…”
Nhận ra bà sắp nói gì, tôi vội vàng ngắt lời: “Dì ạ, vừa nãy cháu quên giới thiệu, đây là bạn trai của cháu.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận