“Cho dù là đồ miễn phí, thì cũng là của tôi. Anh muốn đem đi lấy lòng người khác, được thôi! Đưa tôi một trăm nghìn, coi như tôi bán cho anh!”
3
Lương của Giang Châu còn thấp hơn tôi.
Đừng nói 100.000, ngay cả 50.000 thôi cũng đã khó khăn.
Tôi nói vậy, chẳng khác nào khiến anh ta khó xử, vả thẳng vào mặt anh ta.
Chỉ thấy sắc mặt Giang Châu lúc đỏ lúc trắng, lúc trắng lại hóa đỏ.
Một lúc lâu sau, anh ta mới gượng ra được một câu: “Giữa chúng ta có cần phải tính toán rạch ròi thế sao? Anh là bạn trai em mà!”
“Bạn trai thì có thể tùy tiện đem đồ của tôi tặng cho người khác à?”
“Anh biết rõ lúc nhận được vòng tay tôi đã vui thế nào, thích đến mức nào! Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Càng nói, tôi càng giận, giọng cũng theo đó mà cao lên.
Tôi luôn muốn mua một chiếc vòng tay.
Chỉ là bình thường đã quen tiết kiệm, không nỡ bỏ tiền.
Hơn nữa, tôi và Giang Châu đã ở bên nhau sáu năm, cũng đến lúc tính chuyện hôn nhân.
Công ty tôi vốn hào phóng, quà tặng trong tiệc cuối năm đều là những món mới lạ và giá trị.
Thế nhưng thứ tôi muốn nhất, thích nhất, vẫn là chiếc vòng này.
Nói chính xác thì đó cũng là thứ hầu hết phụ nữ trong công ty đều khao khát.
Chiếc vòng ấy không chỉ tinh xảo đẹp đẽ mà còn là mẫu giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng.
Tôi không ngờ mình lại rút trúng.
Khi ấy, tôi vui mừng đến mức nhảy dựng lên, còn nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Thậm chí, có người ngỏ ý trả thêm tiền để mua lại.
Tôi không nỡ liền từ chối.
Khi đó, tôi còn hỏi Giang Châu: “Anh nói xem, có phải em thật ngốc không, người ta trả cả hơn trăm nghìn mà em vẫn không bán.”
Anh ta lại cười nói: “Em thích là được rồi, dù sao cũng chẳng tốn tiền, chúng ta chẳng lỗ gì cả.”
“Đợi em đeo chán rồi, bán lại vẫn được.”
Tôi nghĩ cũng đúng, gật đầu, càng thêm quyết tâm giữ chiếc vòng này.
Để ăn mừng, tôi còn đặc biệt mua nhiều đồ ăn, mời mấy chị em thân thiết tới cùng thưởng thức.
Hôm qua tiệc cuối năm, hôm nay nhận thưởng.
Khi Giang Châu chủ động đề nghị đi lấy giúp tôi, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Càng không ngờ, anh ta lại làm ra chuyện như thế.
Giang Châu sầm mặt, không nói nên lời.
Tôi hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh lập tức đi lấy về cho tôi! Nếu không thì chia tay.”
“Đồ đã tặng đi rồi, em bảo anh lấy lại thế nào?”
“Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, em cần phải vậy không?”
“Cần!!” Tôi nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ nặng nề thốt ra.
Giữa lúc căng thẳng, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
4
Tôi khẽ điều chỉnh lại cảm xúc, bước ra mở cửa.
Còn chưa kịp lên tiếng đã bị các cô bạn vây lấy.
“Vòng tay đâu, vòng tay đâu! Mau cho bọn tớ xem đi, cả đời này chưa từng thấy cái vòng giá gần 100.000 bao giờ!”
“Tớ cũng muốn sờ thử, lấy chút may mắn. Ngày mai công ty tớ cũng có tiệc cuối năm, biết đâu lại rút trúng giải lớn.”
Hôm qua, tôi rút được giải thưởng liền không nhịn được mà khoe trong nhóm, còn mạnh miệng bảo tâm trạng tốt sẽ đãi bọn họ một bữa.
Chuyện xảy ra đột ngột, tôi chưa kịp giải thích.
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của họ, lòng tôi càng thêm khó chịu.
Cổ họng như bị nghẹn lại, khó mà mở miệng.
Có lẽ lúc này họ mới nhận ra có điều không ổn, bầu không khí dần yên tĩnh.
Tôi mấp máy môi, nhưng lời trong cổ họng chưa kịp thốt ra, bên cạnh đã vang lên giọng mỉa mai của Giang Châu:
“Đàm Thư, từ bao giờ mà em trở nên tầm thường như vậy?”
“Em rõ ràng biết anh ghét nhất là cái kiểu so đo hơn thua!”
Mấy lời này, nói thế lại hóa ra lỗi là ở tôi.
Đến lúc này, tôi không còn cách nào tự thuyết phục mình nhẫn nhịn nữa.
Quay đầu nhìn anh ta, tôi lạnh giọng nói: “Anh ghét so bì chẳng qua là vì anh không có tư cách để so bì mà thôi.”
“Tôi luôn dè dặt bảo vệ lòng tự tôn của anh, còn anh thì đến chút tôn trọng cơ bản nhất cũng không cho tôi.”
“Không cần nói thêm nữa, chia tay đi.”
Nói xong câu đó, tôi liền thu lại ánh mắt.
Các chị em chưa hiểu chuyện, chỉ biết khuyên chúng tôi cả hai nên bình tĩnh lại.
Nào ngờ, Giang Châu chẳng biết điều.
Không rõ là vì giận dữ hay thấy mất mặt, anh ta lập tức cắt ngang lời bạn tôi: “Đừng giả bộ giả tạo nữa, chia thì chia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-l-y-ph-n-th-ng-cu-i-n-m-c-a-t-i-l-y-l-ng-n-l-nh-o&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận