Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI LẤY PHẦN THƯỞNG CUỐI NĂM CỦA TÔI ĐỂ LẤY LÒNG NỮ LÃNH ĐẠO

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:55:36
Cuối cùng, trước sự khuyên nhủ liên tục của hai người, tôi quyết định đi thử, giữ tâm thái “dù không yêu đương thì cũng coi như kết bạn”.
Không ngờ, lần này họ thật sự không lừa tôi.
Ít nhất, ngoại hình quả đúng như lời kể.
Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt tán thưởng, rồi nghe thấy anh tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Mạnh Ý Viễn.”
Tôi gật đầu, đang định giới thiệu bản thân thì giây tiếp theo lại ngẩn người.
Khoan đã, cái tên này… sao nghe quen đến vậy?
Tôi nhớ, sau khi công ty có thêm bộ phận nhân sự từ tổng công ty, chị phụ trách từng gửi cho tôi một bản giới thiệu.
Hình như, tên của ông chủ chúng tôi… cũng chính là Mạnh Ý Viễn.
Liên hệ với lời mẹ nói, rằng anh ấy làm việc cùng khu với công ty tôi vừa chuyển đến…
Mi mắt tôi giật giật. Xem mắt mà lại gặp ngay ông chủ công ty?
Thế giới này… sao lại có sự trùng hợp khó tin đến thế?
Thế nhưng, khi tôi dè dặt hỏi thử, kết quả là—
Thế giới này, đúng là có những chuyện trùng hợp như vậy.
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Phải nói, Mạnh Ý Viễn quả là một nhân vật phi phàm.
Nghe nói anh tay trắng dựng nghiệp, từ con số 0 xây dựng công ty đến quy mô hiện tại.
Trước đây đi làm, tuy tôi không biết tên anh, nhưng lại nghe không ít “truyền thuyết” về anh.
Mỗi lần nhắc tới, ai nấy đều lộ rõ vẻ khâm phục, thường kèm theo một câu: “Nếu có một ngày được gặp Tổng giám đốc Mạnh thì tốt biết mấy!”
Nếu để họ biết tôi đang ngồi ăn cùng bàn với Mạnh Ý Viễn, chắc chắn sẽ xúm lại hỏi han, bắt tôi kể chi tiết từng trải nghiệm.
Truyền ra ngoài, thể nào cũng bị coi là khoe khoang.
Nghĩ đến đây, tôi bật cười vì chính suy nghĩ của mình.
Ngay sau đó, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Mạnh Ý Viễn, tôi lập tức thu lại nụ cười, ngồi ngay ngắn.
Anh khẽ cười: “Không cần căng thẳng, cứ thoải mái như bình thường là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-l-y-ph-n-th-ng-cu-i-n-m-c-a-t-i-l-y-l-ng-n-l-nh-o&chuong=6]

Nhà thúc giục gấp quá, nếu em không ngại, chúng ta có thể thử tìm hiểu. Cứ bắt đầu từ làm bạn cũng được.”
Có lẽ anh nhìn ra tôi chưa biết nên đáp thế nào nên mới nói thêm như vậy.
Rất lạ, Mạnh Ý Viễn thoạt nhìn có vẻ khó gần nhưng lại cực kỳ biết cách nắm bắt lòng người.
Ở trước mặt anh, tôi như trở thành người trong suốt.
Bất kể trong lòng nghĩ gì, dường như anh đều nhìn thấu.
Nhưng cũng chính nhờ thế, khi đối diện, tôi lại cảm thấy khá thoải mái.
Không biết từ lúc nào, tôi đã thả lỏng bản thân, bắt đầu trò chuyện cùng anh.
Nói chung, bữa ăn hôm đó khá vui vẻ, cuối cùng còn kết bạn làm quen.
Chỉ là, điều tôi không ngờ...
Là mình lại chạm mặt Giang Châu ngay ở cửa nhà hàng.
Mà bên cạnh anh ta còn có Tống Tử.
11
Trông sắc mặt hai người họ không mấy tốt, giống như vừa cãi nhau.
Nhưng cũng chính vì vậy mà tôi đoán được mẹ của Giang Châu nổi giận rất có thể là do chuyện anh ta đưa Tống Tử về nhà.
Tôi châm chọc nhếch khóe môi, lạnh nhạt thu lại ánh mắt.
Đang định lướt qua anh ta, giả như không thấy.
Nào ngờ, ngay giây tiếp theo cổ tay tôi đã bị anh ta nắm chặt.
Anh ta chất vấn: “Anh ta là ai?”
Tôi cau mày, cố gắng giật tay ra mấy lần nhưng không thoát được.
Bèn lạnh giọng ra lệnh: “Buông tay!”
Giang Châu nhìn tôi, lại lặp lại câu hỏi vừa rồi, hoàn toàn không có ý định buông ra.
Một cơn ghê tởm dâng lên trong lòng, tôi lập tức đá mạnh về phía Giang Châu, lúc ấy anh ta mới chịu thả tay.
Tôi xoa cổ tay mình, còn nghe thấy anh ta nói: “Em đi ăn với đàn ông khác, đã nói với anh chưa?”
Tôi ngẩng đầu, đầy khó hiểu, lúc này chỉ muốn thốt ra bốn chữ:
Anh có bệnh à???
Hồi mới yêu, tôi và Giang Châu từng có một quy ước.
Chỉ cần ra ngoài với người khác phái thì phải báo trước, được đối phương đồng ý mới có thể đi.
Nhưng đó là chuyện khi còn yêu nhau.
Đừng nói bây giờ chúng tôi đã chia tay, chỉ riêng việc bên cạnh anh ta còn đứng Tống Tử kia, anh ta nói thế có hợp không?
Tôi bất lực trợn mắt, rồi quay sang nói với Mạnh Ý Viễn: “Chúng ta đi thôi.”
Thế nhưng, tôi không ngờ Giang Châu lại lần nữa ra tay ngăn cản.
Thấy tôi định đi, anh ta vươn tay về phía tôi: “Đàm Thư, em đi với anh.”

Bình Luận

0 Thảo luận