Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SA THẢI NHẦM QUÁN QUÂN BÁN HÀNG

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-13 23:42:11
Tôi bật cười, như thể vừa nghe một trò hề: “Ông chủ cũ, có phải anh ngã xong thì đầu óc cũng bị va chấn không?”
“Tại sao tôi phải đưa tiền cho anh?”
“Anh không tuân thủ quy định nên mới bị phạt! Hiểu chưa?”
Hắn còn định nói thêm, nhưng bị giám đốc Chu cắt ngang: “Anh Lý, đủ rồi!”
Giám đốc Chu bước lên chắn trước mặt tôi: “Xin lỗi, đây là trong xưởng tôi, mời anh đừng quấy rầy nhân viên của tôi làm việc.”
“Còn chuyện bị phạt, tôi nghĩ anh rõ hơn bất kỳ ai. Còn về việc hợp đồng bị hủy, chính anh cũng biết rõ nguyên nhân. Các người đã vi phạm hợp đồng, cứ chờ nhận thư của luật sư đi!”
Nói xong, giám đốc Chu quay sang gật đầu với tôi: “Không sao, cô cứ làm việc đi, ở đây có tôi.”
Khi tôi quay đi, ông chủ cũ vẫn gào lên: “Đồ tiện nhân! Chúng ta chưa xong đâu!”
“Cứ đợi đấy! Số tiền này sớm muộn tao cũng bắt mày trả lại!”
10
Tối hôm đó, tan ca về, tôi có cảm giác có người đang bám theo mình.
Tôi đi thật nhanh, muốn cắt đuôi kẻ đó.
Khó khăn lắm mới về tới nhà, nhưng người bên ngoài vẫn ra sức đập cửa.
Không ngờ, “cách” mà ông chủ cũ nói lại là giở trò như một tên lưu manh ngoài chợ.
Tôi hoảng sợ đến toàn thân run rẩy, chỉ dám nhắn tin cho bà chủ nhà.
Tôi không dám gọi điện, nhắn xong liền lặng lẽ ngồi đợi.
Không chắc bà chủ nhà đã thấy tin nhắn hay chưa, nhưng chẳng bao lâu sau, tôi nghe tiếng bà quát lớn bên ngoài: “Này, thằng ranh! Mày gõ cái gì thế hả?”
“Làm hỏng cửa của tao, mày đền nổi không?”
“Ê ê ê! Đừng có chạy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-th-i-nh-m-qu-n-qu-n-b-n-h-ng&chuong=7]

Tao báo công an rồi đấy, đợi cảnh sát tới, đừng có mà biến!”
Nghe bên ngoài im lặng hẳn, tôi mới từ từ mở cửa.
Bà chủ nhà nhìn tôi, bất đắc dĩ thở dài: “Hết chuyện rồi, mà sao cô lại dính tới loại người này vậy?”
Tôi kể lại toàn bộ sự việc, bà nhíu mày, lại hỏi địa chỉ công ty cũ một lần nữa rồi gật đầu bảo đã rõ.
Thấy bà chủ nhà quay người bỏ đi, tôi cũng không để ý nhiều, dù bề ngoài trông lạnh lùng, nhưng bà là người rất tốt bụng.
Dẫu cho xảy ra chuyện này, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Nhưng từ hôm sau, liên tiếp ba ngày liền, không còn ai bám theo tôi nữa.
Công việc của tôi cũng ngày càng thuận lợi hơn.
Nhờ nỗ lực và bền bỉ, đơn hàng tôi nhận được càng lúc càng nhiều.
Từ chỗ xếp hạng chót bảng, tôi từng bước vươn lên nhóm giữa, rồi lọt vào top 5, cuối cùng chỉ sau nửa năm, tôi đã đứng ở vị trí quán quân doanh số.
Nửa năm ấy, thu nhập của tôi tăng vọt như bay.
Từ chỗ làm quần quật, ngủ mỗi ngày 5 tiếng để kiếm hơn 10.000, đến nay, giờ giấc ổn định, còn có thời gian sống thoải mái, thu nhập mỗi tháng vượt 30.000.
Lúc ấy tôi mới hiểu, chọn đúng đường đi trong đời quan trọng đến mức nào.
11
Chợt, tôi nghĩ ra, đã lâu rồi bản thân không nghe tin tức gì về ông chủ cũ.
Trước đây, mỗi khi đồng nghiệp tám chuyện cũng có nhắc đến công ty của hắn, nghe nói đơn hàng tệ lắm, sắp không trụ nổi nữa.
Hôm ấy, vừa tan ca bước ra cổng, tôi liền thấy một bóng người đang đi đi lại lại với vẻ sốt ruột.
Đến gần mới nhận ra, chẳng phải là ông chủ cũ sao?
Hắn thấy tôi vừa bước ra liền lập tức tiến lại gần.
Phản xạ của tôi là lùi ngay về phía sau: “Anh định làm gì?”
“Tiểu Tô à, tôi không định làm gì cả, tôi chỉ muốn… cô có thể quay lại, về công ty tôi làm việc không?”
“Cô yên tâm, đãi ngộ sẽ không thiếu thứ gì, nếu cô muốn ứng lương trước cũng được.”
Nhìn bộ dạng hắn bây giờ, không giống giả vờ, có chút chân thành thật.
Tôi hừ lạnh: “Anh nghĩ có thể sao?”
Tôi tưởng hắn sẽ nổi điên chửi bới, nhưng không, hắn chẳng nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Khi tôi nghe tin về ông chủ cũ lần nữa thì đó là chuyện hắn đã phá sản và bỏ trốn.
Hóa ra công ty đã chẳng thể chống đỡ nổi từ lâu.
Hắn cũng chưa từng thật sự định mời tôi quay lại, tôi cũng không hiểu mục đích của chuyến tìm tôi hôm đó là gì.
Thật ra, ngay từ khi hắn chuyển sang trả lương theo giờ công, thất bại của hắn đã được định trước rồi.
Với vị trí kinh doanh, dĩ nhiên hoa hồng càng cao thì mọi người càng có động lực.
Nếu chỉ trả lương như các vị trí khác, ai còn muốn vắt sức ra ngoài tìm đơn hàng chứ.
Ngẫm ngợi đôi chút, điện thoại tôi lại reo liên hồi.
Giờ đây, tôi đã có lượng khách hàng quen cố định.
Đúng vậy, bây giờ tôi sống rất thoải mái, nghĩ nhiều làm gì.
Muốn sống tốt, thì phải dốc hết sức mà làm!
(Toàn văn hoàn)

Bình Luận

0 Thảo luận