Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SA THẢI NHẦM QUÁN QUÂN BÁN HÀNG

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-08-13 23:39:33
2
Lời chị ta nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai, tính lương theo giờ làm việc?
Phải biết rằng chúng tôi làm bán hàng, ngoài lúc gửi tài liệu cho khách hàng theo quy trình, mỗi ngày đều phải chạy ra ngoài tìm kiếm đơn hàng.
Hơn nữa, loại hình kinh doanh của chúng tôi vốn là bán hàng tiêu dùng, hầu như chẳng có khách quen, lại thêm thương mại điện tử trỗi dậy, tình hình kinh doanh của công ty ngày càng xuống dốc.
Tháng trước, để kéo được một đơn trị giá 100.000 tệ, tôi đã ngồi chờ ở cổng nhà máy suốt ba ngày trời mới có được một cơ hội.
Vị giám đốc nhà máy ấy thấy tôi kiên trì đến vậy như nhìn thấy bản thân mình thời trẻ, liền phá lệ ký ngay đơn hàng cho tôi.
Chính nhờ đơn hàng này mà tôi đã hoàn thành hơn nửa chỉ tiêu của tháng.
Tôi vốn nghĩ tháng này có thể nhẹ nhõm một chút.
Nào ngờ ông chủ thấy tôi tháng trước hoàn thành vượt chỉ tiêu, liền trực tiếp tăng gấp đôi khối lượng công việc.
Còn vỗ vai tôi, cười gật gù: “Tiểu Tô à, tôi rất coi trọng cô, cứ cố gắng làm nhé!”
“Yên tâm, ở công ty tôi, công sức bỏ ra chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng.”
Ấy vậy mà giờ nhìn vào khoản lương hơn 2.000 tệ, tôi không kiềm được mà bật thốt: “Chị Lý, không thể nói thế được. Chúng em làm bán hàng, ngày nào cũng ra ngoài tìm khách, sao có thể tính theo giờ ngồi ở văn phòng được?”
“Hơn nữa, thông báo đó đưa ra khi nào vậy? Sao em không biết?”
“Ra thông báo còn phải riêng gọi báo cho cô chắc? Tự cô không đọc tin trong nhóm thì trách ai?”
“Được rồi! Nghỉ Tết rồi còn gọi quấy rầy tôi làm gì, có chuyện thì đi mà tìm sếp, tôi biết gì chứ!”
Nói xong, chị ta liền cúp máy đầy khó chịu.
Tôi vội lục lại lịch sử trò chuyện trong nhóm công ty, quả nhiên, ngay buổi chiều hôm tôi ở nhà máy chờ giám đốc, nhóm đã gửi hàng loạt thông báo:
【Từ tháng này, hình thức trả lương sẽ chuyển sang tính theo giờ làm việc.】
Bên dưới có rất nhiều người phản hồi đã nhận, xen giữa lại có thêm một câu:
【Bao gồm cả vị trí bán hàng.】
Thông báo kiểu này ai mà nhìn ra chứ! Tôi lại gọi cho chị Lý, nhưng chị ta đều từ chối nhận máy, cuối cùng còn gửi cho tôi tin nhắn đầy bực bội:
【Đây là địa chỉ nhà sếp, cô có giỏi thì tự đi mà tìm anh ấy!】
【Gọi cho tôi làm gì hoài, không biết là đang nghỉ Tết à!】
Gửi xong tin này, chị ta tắt máy hẳn, không liên lạc được nữa.
Tôi sốt ruột đến mức nước mắt cũng trào ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-th-i-nh-m-qu-n-qu-n-b-n-h-ng&chuong=2]

Đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn đòi tiền thuê từ bà chủ nhà:
【Tiểu Tô này, nếu trước Tết cô không trả đủ nửa năm tiền nhà thì mau dọn ra khỏi đây cho tôi!】
【Nhà này lúc trước nhiều người muốn thuê lắm, tôi thấy cô tội nghiệp mới cho thuê đấy!】
Đọc đến đây, tôi như cảm thấy cả bầu trời sụp xuống, tay cầm điện thoại run lên không ngừng.
Nhìn địa chỉ nhà ông chủ mà chị Lý gửi, tôi đành cắn răng, xách balo, chạy xuống lầu, quét mã thuê một chiếc xe đạp, lao thẳng đến nhà ông chủ.
Vừa hay gặp cả nhà ông chủ đang chuẩn bị ra ngoài, cảnh họ vui vẻ nói cười càng khiến tôi tức giận hơn.
Tôi vội sải bước tới: “Sếp!”
3
Nghe tiếng tôi gọi, ông chủ hơi ngạc nhiên quay người lại nhìn.
“Tiểu Tô? Sao cô lại tới đây?”
Dù trong lòng tràn đầy phẫn nộ, căm ghét kẻ tư bản trước mặt vì dám bớt xén tiền lương của mình nhưng tôi vẫn cố giữ giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Sếp, tháng trước tôi hoàn thành vượt chỉ tiêu. Để kéo được đơn hàng, tôi mỗi ngày chỉ ăn một bữa, ngủ có năm tiếng.”
“Thế mà hôm nay nhận lương, tôi chỉ được hơn 2.000 tệ.”
“Tôi hỏi chị Lý bên kế toán, chị ấy nói là sếp đã thay đổi cách tính lương, chuyển sang tính theo giờ làm việc, đúng không?”
Ông chủ lúc này mới gật đầu: “Tiểu Tô à, Tết đến nơi rồi, sao cô vẫn còn bận tâm chuyện này.”
“Tôi nhớ là hồi đó cô cũng trả lời ‘đã nhận’ trong nhóm mà, giờ mới phản ứng à?”
“Thay đổi cơ cấu lương là chuyện bình thường, không cần phải riêng đến hỏi tôi.”
Thực ra tôi hiểu rõ, tháng trước ngoài tôi ra thì chẳng ai hoàn thành chỉ tiêu.
Và từ khi thông báo kia được đưa ra, không còn ai chịu ra ngoài tìm khách hàng nữa.
Nhưng cũng chẳng một ai nói cho tôi biết là ra ngoài tìm khách sẽ không còn được trả tiền.
Nhưng tôi vẫn hận!
Tôi cật lực làm việc suốt một tháng, thân thể gần như kiệt quệ, vậy mà ở một thành phố lớn như thế này lại chỉ nhận được hơn 2.000 tệ, tôi sống sao nổi?
Nước mắt tôi cứ thế rơi không ngừng.
“Sếp, chúng tôi làm bán hàng thì quan trọng nhất là doanh số, sếp không thể đổi thế này được!”
“Nếu sếp đổi như vậy, chúng tôi lấy gì để nhận lương, làm sao sống nổi ở thành phố này?”
Thấy tôi khóc, ông chủ khẽ hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Tô, cô thế này là sao hả? Tết nhất đến nơi, cô làm vậy chẳng phải xui xẻo lắm à!”

Bình Luận

0 Thảo luận