Trước Tết, khi lương tháng cuối cùng được chuyển vào tài khoản, tôi vội vàng đi trả tiền thuê nhà thì bất ngờ nhận được thông báo “số dư không đủ”.
Mở app ngân hàng ra, lương chỉ có 2.381,95 tệ, ít hơn ít nhất năm lần so với con số 15.000 mà tôi dự tính!
Tôi lập tức chạy đi tìm kế toán thì mới biết chị ta đã về từ buổi sáng. Gọi điện cho chị ta, giọng chị ta cực kỳ khó chịu: “Không thấy quy định mới à? Bây giờ bộ phận bán hàng tính lương theo số giờ làm việc, cô làm được bấy nhiêu giờ thì tôi chỉ có thể trả bấy nhiêu.”
Tôi cuống lên: “Tôi làm bán hàng, ngày nào cũng ra ngoài tìm khách, sao có thể tính theo giờ ngồi ở văn phòng được?”
Chị ta thản nhiên đáp: “Sếp quy định thế, tôi biết làm sao.”
Sau khi cúp máy, tôi tức đến mức muốn ném luôn điện thoại. Nhưng nghĩ đến tiền nhà và tiền điện nước, tôi vẫn cố kìm lại, quét mã thuê một chiếc xe đạp, lao thẳng đến nhà ông chủ.
Đúng lúc gặp cả nhà ông chủ đang chuẩn bị đi biển ăn Tết, hắn khó chịu đẩy tôi ra: “Một ngày cô chỉ làm được hai ba tiếng, dựa vào đâu mà đòi trả lương nguyên ngày?”
Sau đó, tôi nhảy việc sang công ty đối thủ, doanh số lập tức tăng gấp đôi.
Vòng đời xoay chuyển, lần này đến lượt ông chủ cũ quỳ ngay trước cửa nhà tôi, khóc lóc cầu xin tôi quay lại.
1
Lúc lương vừa được chuyển vào tài khoản, tôi lập tức mở khung trò chuyện với bà chủ nhà trên WeChat, chuẩn bị gửi trước 5000 tệ tiền thuê nửa năm.
Trong lòng hân hoan, vui mừng đến mức tay cũng bắt đầu run lên vì kích động.
Tôi là trẻ mồ côi, tiền học đại học đều nhờ viện phúc lợi hỗ trợ mới đủ để lấy được một tấm bằng.
Bình thường ăn uống lúc nào cũng tiết kiệm hết mức, chỉ để có thể sống tốt hơn.
Năm nay là năm đầu tiên tôi ở lại thành phố này làm công, vừa mới đủ thời gian thử việc để được nhận chính thức tròn một tháng.
Tôi liều mạng chạy khắp nơi làm kinh doanh, cố gắng kiếm thêm hoa hồng.
Cuối cùng cũng kịp hoàn thành toàn bộ chỉ tiêu trước ngày cuối cùng của tháng, ngay trước Tết.
Theo tính toán của tôi, lương tháng này phải được 15.000 tệ.
Trước đây, tôi đều trả tiền thuê theo tháng, bà chủ nhà đã có không ít ý kiến về tôi rồi.
Lần này vừa hay có thể trả luôn nửa năm, ít nhất trong nửa năm tới sẽ không lo không có chỗ ở.
Vẫn còn dư khoảng 10.000 tệ, trả xong tiền thuê và tiền điện nước, vẫn sẽ còn kha khá.
Tết này cuối cùng cũng có thể tự thưởng cho mình một bữa lẩu băng chuyền mà tôi mong mỏi bấy lâu.
Tôi không kiềm được, bắt đầu khe khẽ ngân nga một khúc hát.
Điện thoại của tôi đã dùng suốt năm năm, vẫn là chiếc tôi mua hồi đại học bằng tiền làm thêm, giờ thì giật lag khủng khiếp.
Khó khăn lắm mới nhập xong mật khẩu, tôi liền chờ màn hình báo “giao dịch thành công” hiện ra.
Bất ngờ, thông báo 【Số dư không đủ】 lại bật lên.
Tôi sững người, không thể nào, vừa nãy mọi người đều nhận được lương cơ mà.
Tôi vỗ vỗ điện thoại, vẫn nghĩ có khi nào bị nhầm.
Mở mục số dư ra xem, tôi nạp thêm 50 tệ, quả nhiên là có tiền thật, vì sáng nay trong tài khoản tôi chỉ còn 15 tệ thôi.
Thế là tôi vội vàng mở app ngân hàng. Để tiết kiệm tiền, tôi chưa từng mở dịch vụ báo biến động qua SMS.
Trong lúc chờ tải, tôi sốt ruột đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, cuối cùng cũng hiện lên.
Số dư: 2.396,95 tệ.
Nghĩa là, lương tháng này của tôi chỉ có 2.381,95 tệ.
So với con số tôi dự tính, nó ít hơn tới năm lần.
Tôi lại lấy sổ ghi chép hoa hồng của mình ra, tính đi tính lại, dù có tính thế nào cũng không thể nào chỉ còn hơn hai nghìn tệ được.
Tôi gần như sụp đổ, đứng bật dậy, không biết phải làm gì tiếp theo.
Hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh, tôi đi thẳng tới cửa phòng kế toán của công ty thì thấy dán tờ thông báo:
【Trong thời gian nghỉ Tết, mọi người không được vào phòng này!】
Hóa ra chị Lý kế toán đã nghỉ từ sáng. Vì tiền của mình, tôi đành cắn răng gọi điện cho chị ta.
Quả nhiên, giọng nói đầy khó chịu vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tô Tình? Cô tìm tôi làm gì?”
“Chị Lý, tiền lương của em có vấn đề. Em muốn hỏi là hoa hồng của em cao như vậy, sao chỉ phát có hơn 2.000 tệ?”
Giọng tôi đầy cầu khẩn nhưng không đổi lại được chút thương tình nào, ngược lại còn bị chị ta cao giọng chất vấn: “Cái gì? Cô không xem quy định mới sếp đưa ra à?”
“Từ tháng trước, công ty đã bỏ chế độ hoa hồng, chuyển sang tính lương theo giờ làm việc rồi!”
“Mỗi ngày cô chỉ làm được hai ba tiếng thì lương thấp là đương nhiên!”
“Cả ngày không có mặt ở công ty, ai biết cô đi đâu làm gì chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-th-i-nh-m-qu-n-qu-n-b-n-h-ng&chuong=1]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận