12
Bệ hạ đã đến.
Nam nhân mặc long bào sắc mặt tái nhợt yếu ớt, nhưng vẫn ẩn ẩn tỏa ra uy nghiêm bức người.
Phía sau là các Cấm vệ quân được trang bị đầy đủ vũ khí.
"Dung Hoa, dã tâm của ngươi quá lớn rồi."
Sắc mặt Vĩnh An Trưởng công chúa có chút khó coi, nhưng không hề sợ hãi.
Sau đó lại oán độc lườm ta một cái, có lẽ đã đoán ra là ta đưa Hoàng đế đến.
Ta không có quyền thế, không thể đối đầu trực diện với Vĩnh An Trưởng công chúa.
Vậy thì dùng tất cả những gì ta biết, đưa mọi chuyện lên bàn cân sớm hơn.
Còn hơn là để kẻ địch có thời gian ẩn nấp tích lũy thế lực.
"Triệu Dương, từ lúc mẫu thân tiện nhân của ngươi hại chết mẫu hậu của ta, giữa chúng ta đã không đội trời chung rồi, phụ hoàng bạc tình, ta liền giết ông ta, ngươi cũng có tội, cũng đáng chết!"
Bệ hạ tức giận tột cùng, cuối cùng lại nôn ra một ngụm máu đen.
Vĩnh An Trưởng công chúa lộ ra một nụ cười sắc bén: "Triệu Dương, kẹo đậu lúc nhỏ ngon hơn, hay bánh hoa sen lúc lớn ngon hơn?"
"Là ngươi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-t-uy-n&chuong=9]
Ngươi hạ độc trẫm!"
Nói xong, Hoàng đế liền ngã xuống đất, từng ngụm từng ngụm nôn ra máu.
Vĩnh An Trưởng công chúa không thèm để ý đến hắn ta nữa, mà rút kiếm của thị vệ bên cạnh.
"Bệ hạ bệnh nặng, các vị, đừng lầm đường lỡ bước."
Cấm vệ quân được huấn luyện bài bản, trung thành không hai lòng, tự nhiên sẽ không đầu hàng.
Sắc mặt Vĩnh An Trưởng công chúa mất kiên nhẫn, nói với Tiêu Diệp: "Giết hết đi."
Tiêu Diệp nhìn ta lần cuối, thoáng qua một chút do dự.
Cuối cùng vẫn giơ kiếm lên.
Màn sương máu mịt mù, giống hệt ngày đó ở Tạ phủ.
Máu đỏ tươi chói mắt khiến ta nhắm mắt lại.
Bệ hạ bị giam lỏng trong hoàng cung.
Còn ta, thì bị giam lỏng trong Tiêu phủ.
13
Nghe nói, vì chuyện của ta, Tiêu Diệp và Vĩnh An Trưởng công chúa đã có một trận cãi vã nảy lửa.
Cuối cùng, Vĩnh An Trưởng công chúa đành nhượng bộ.
Dù sao, bức cung sắp diễn ra, Tiêu Diệp lại là thanh kiếm sắc bén, quan trọng nhất trong tay nàng ta.
Nhưng ngọc trắng dù hoàn hảo, cũng có tỳ vết, mà đã có tỳ vết thì khó mà liền lại được.
Chiến tranh sắp đến gần, mà lòng người đã ly tán, ấy mới là điều đáng sợ nhất.
Khi Tiêu Diệp đến tìm ta, hắn khoác trên người chiếc áo choàng xanh sẫm, nhìn như sắp hòa mình vào màn đêm.
Đông đã về từ lâu, chẳng biết năm nay có lạnh như những ngày Đông Chí đó không?
Tiêu Diệp nắm chặt bàn tay hơi lạnh của ta, nụ cười mang theo chút cẩn thận dè dặt.
"Uyển nhi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi, chúng ta sắp có thể thành thân rồi, đợi ta."
Ta lạnh lùng nhếch mép.
Đúng vậy, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
"Nhưng Tiêu Diệp, ta không muốn gả cho ngươi nữa."
Tiêu Diệp sững sờ, sau đó vội vàng nói: "Nàng vẫn còn oán ta sao? Tạ Uyển, ta thừa nhận ban đầu tiếp cận nàng là có mưu đồ, lợi dụng Tạ gia cũng là lỗi của ta, nhưng thành hôn năm năm, ta không tin nàng không cảm nhận được chân tình của ta."
Chân tình?
Ánh mắt ta xuyên qua hắn, nhìn về quá khứ dường như đã xa xăm phía sau hắn.
Ta và Tiêu Diệp, thật ra đã từng có những ngày tháng tốt đẹp.
Ta biết hắn ngưỡng mộ Vĩnh An Trưởng công chúa, ngay từ đầu, đã không ôm kỳ vọng gì vào hắn.
Tiêu Diệp lại cho ta quá nhiều sự ấm áp ngoài dự liệu.
Hắn biết tính ta phóng khoáng, liền ủng hộ ta kinh doanh vui chơi.
Mỗi năm sinh thần đều tổ chức yến tiệc lớn.
Đi dự tiệc nhà khác về, đều phải hỏi han cặn kẽ xem ta có chịu ấm ức gì không.
Ta từng thụ sủng nhược kinh, tưởng đó là áy náy.
Ta nghĩ, nếu hắn có thể áy náy cả đời, ta cũng chịu được.
Nhưng mối thù biển máu, sao có thể chỉ bằng một chút ấm áp, một chút áy náy và sự thật muộn màng là có thể san bằng.
Ta cười chế nhạo, gần như tàn nhẫn: "Tiêu Diệp, lâu như vậy rồi, sao ngươi không hỏi, tại sao ta lại trọng sinh trở về?"
Sắc mặt Tiêu Diệp cứng đờ.
"Tiêu Diệp, ngươi có biết, ngày ngươi hộ tống Điện hạ của ngươi lên ngôi hoàng vị, cũng chính là lúc Ngân Lân Vệ của ngươi tận diệt Tạ gia ta!"
Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch.
Ta nghiến răng, ngấn lệ trừng mắt nhìn hắn: "Tiêu Diệp, Điện hạ của ngươi, đã tàn sát cả nhà ta đấy."
Tiêu Diệp đau khổ ôm đầu, sắc mặt thê lương: "Không, không thể nào, Dung Hoa sẽ không làm vậy, nàng ấy đã hứa với ta rồi."
Ta vẫn không buông tha hắn: "Thương cho Kính nhi của ta, trước lúc lâm chung vẫn còn nhắc đến ngươi, hỏi ta phụ thân của nó khi nào về."
Ta hai mắt đỏ ngầu, đập bàn quát lớn: "Tiêu Diệp, ngươi bảo ta trả lời nó thế nào, nói với nó kẻ giết nó là thuộc hạ của phụ thân nó, hay nói với nó lúc chúng ta chết thảm, phụ thân nó đang liều mạng vì ngôi vị hoàng đế của nữ nhân khác! Ngươi không xứng làm phụ thân của chúng!"
"Ngươi bảo ta làm sao tha thứ cho ngươi? Ngươi bảo ta làm sao không hận ngươi? Thành thân ư? Tiêu Diệp, ta hận không thể lập tức giết chết ngươi!"
Tiêu Diệp hai mắt vô thần, mặt như tro tàn, chỉ không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào."
Có lẽ là cú sốc quá lớn, lại có lẽ là cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp ta.
Tiêu Diệp thất hồn lạc phách rời đi.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu mùa năm nay.
Vĩnh An Trưởng công chúa, lưỡi kiếm đã ly tâm, liệu còn thuận tay nữa không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận