Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA LÀ TẠ UYỂN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:03:13
1
Cái chết của ta, có lẽ là chuyện khiến người đời ở kinh thành thổn thức khôn nguôi.
Phu nhân của Tướng quân phủ, lại chết thảm dưới vạn tiễn xuyên tâm của Ngân Lân Vệ.
Ngày đó, là tiết Đông Chí.
Hắn đưa ta cùng Kính nhi, Nguyệt nhi về Tạ phủ.
Trước khi đi, ta lấy ra chiếc áo lông hồ ly tự tay may cho hắn, khoác lên người hắn.
"Chàng về sớm nhé, thiếp đã gói bánh chẻo rồi."
Hắn xoa đầu ta, đáp: "Ừ."
Nhưng cuối cùng, ta chẳng đợi được Tiêu Diệp, chỉ đợi được đám binh lính vây kín Tạ phủ như nêm cối.
"To gan! Đây là Thượng thư phủ, các ngươi có biết ta là ai không?"
Ta dắt Kính nhi và Nguyệt nhi, lòng bàn tay lành lạnh, nhưng khí thế không hề suy giảm.
Sau lưng ta, là cả Tạ phủ, ta không thể lùi.
Ta nhận ra trang phục của họ, Ngân Giáp Ngư Văn, đó là ám vệ của Tiêu Diệp, đội vệ binh trung thành nhất của Tướng quân phủ.
Ta không tin họ dám động thủ với ta.
Chẳng phải ta không có dự cảm.
Bệ hạ bệnh nặng, các thế lực ngấm ngầm trỗi dậy.
Kinh thành có lẽ sắp đổi chủ, cục diện triều đình cũng sắp đảo lộn.
Nhưng ta không ngờ, Tạ phủ cũng nằm trong vòng xoáy đó.
Đáp lại ta, là vô số mũi tên lạnh lẽo bắn về phía sau lưng.
Máu huyết như đông cứng, hơi lạnh lan tỏa.
Nơi ngực phụ mẫu ta, là những vết thương máu chảy không ngừng.
"Phụ thân, mẫu thân!"
Hàm răng ta run lên cầm cập, mắt như muốn nứt ra.
Hộ vệ trong phủ làm sao địch nổi Ngân Lân Vệ do chính tay Tiêu Diệp điều dạy.
Chẳng mấy chốc, Tạ gia trên dưới, máu đã chảy thành sông.
Giữa ánh đao bóng kiếm, ta che chở Kính nhi và Nguyệt nhi sau lưng.
"Mẫu thân ơi, Nguyệt nhi sợ."
Gương mặt vốn hồng hào xinh xắn của Nguyệt nhi trở nên trắng bệch, con bé níu chặt tay áo ta, nước mắt giàn giụa.
Lòng ta đau như cắt, chỉ biết không ngừng vỗ nhẹ lưng con, dịu dàng an ủi.
Kính nhi nắm tay Nguyệt nhi: "Muội muội đừng sợ, phụ thân nhất định sẽ đến cứu chúng ta, phụ thân là Đại tướng quân."
Nhắc đến hai chữ "phụ thân", nỗi sợ trên mặt Kính nhi biến thành hy vọng và ngưỡng mộ.
Ta gắng gượng cười, xoa đầu hai đứa trẻ.
"Kính nhi, bảo vệ muội muội cho tốt."
Phía xa, một mũi tên lạnh lẽo đã nhắm thẳng vào ta.
Ta cố gượng, chau mày trợn mắt hét lên: "Ta là Tạ Uyển, là phu nhân Tướng quân phủ, là phu nhân của Tiêu Diệp, các ngươi dám giết ta?"
"Ta muốn gặp Tiêu Diệp!"
Bàn tay cầm cung của tên Ngân Lân Vệ khựng lại.
Một binh sĩ mặt sẹo đứng cạnh hắn bước ra, là gương mặt lạ ta chưa từng thấy, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
"Ngân Lân Vệ, trung thành với Tướng quân, trung thành với Vĩnh An Trưởng công chúa."
"Lệnh hôm nay, tru diệt Tạ Uyển; tàn sát Tạ thị."
Nắm chặt hai tay, ta suýt nữa bật cười thành tiếng.
Trưởng công chúa, thì ra, là Trưởng công chúa.
Là Vĩnh An Trưởng công chúa mà Tiêu Diệp ngưỡng mộ hơn mười năm, cũng yêu thương hơn mười năm.
Tiêu Diệp, ngày ngươi cưới ta, ngươi hẳn đã hận đến mức nào.
Mới chọn ngày hôm nay, tàn sát cả nhà Tạ gia của ta.
Mũi tên dài xé gió lao tới, trời đất như mất đi màu sắc, vạn vật lặng thinh.
Ta không thể tin nổi nhìn mũi tên cắm vào lồng ngực mình, ngã ngửa ra sau.
Không đau, chỉ thấy rất lạnh, cái lạnh như xâm chiếm tận xương tủy.
Lúc ngã xuống, nghiêng mắt nhìn sang, một thanh ngân kiếm đã đâm xuyên qua Kính nhi của ta.
Sợ hãi và đau đớn tức thì bao trùm toàn thân, trái tim như muốn vỡ tung.
Huyết lệ tuôn rơi, lăn dài trên má.
"Không!"
Ta gào lên khản đặc, muốn giải tỏa nỗi hận thù ngập trời trong lồng ngực.
Móng tay cắm sâu vào đất, ta kéo lê thân thể máu chảy không ngừng, chậm rãi bò về phía Kính nhi và Nguyệt nhi.
Khi sắp chạm vào gương mặt nhỏ bé nhuốm đầy máu của Nguyệt nhi, một thanh ngân kiếm đâm xuyên qua lòng bàn tay ta.
Thanh ngân kiếm cách vạt áo Nguyệt nhi chỉ một tấc.
Đau quá, ta đau đến nhắm nghiền mắt lại.
Cơn đau này còn đau hơn vạn lần mũi tên cắm vào tim.
Kính nhi của ta rất ngoan, nó đã che chở muội muội dưới thân mình.
Đến chết, vẫn ôm chặt lấy Nguyệt nhi.
Nhưng Kính nhi...
Thanh kiếm đó dài quá.
Ý thức dần tan biến, trong mơ hồ, ta nghe thấy tiếng chuông trầm đục nặng nề vọng lại từ xa, sau đó là tiếng kim loại va chạm loảng xoảng.
"Cung nghênh Vĩnh An Trưởng công chúa Điện hạ đăng cơ!"
Cuối cùng, Trưởng công chúa đã thắng.
Tiêu Diệp, ngày Tạ gia máu chảy thành sông, lúc ta và các con lìa đời, có phải ngươi đang quỳ trước mặt nàng ta, nghênh đón Điện hạ của ngươi lên ngôi không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-t-uy-n&chuong=1]

Bình Luận

0 Thảo luận