Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA LÀ TẠ UYỂN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:03:58
2
Lần nữa mở mắt, cơn đau nhói nơi lồng ngực vẫn chưa tan.
Trước mắt dần hiện lên một màu bạc sẫm.
Ta vậy mà, chưa chết!
Trong lòng ta là một nam tử mặc ngân giáp, yếu ớt hôn mê.
Ánh sáng xuyên qua tán lá rậm rạp, chiếu lên gương mặt mà cả đời này ta không thể quên.
Mày tựa núi xa, mặt như tượng tạc.
Rõ ràng là dung mạo tuấn lãng phi phàm, nhưng giờ phút này lại chói mắt vô cùng.
Ta đã quay lại sáu năm trước, ngày cứu được Tiêu Diệp.
Muôn vàn suy nghĩ ngổn ngang, cuối cùng biến thành một nỗi oán hận.
Ánh mắt chợt lóe, ta liếc thấy cành cây khô cách đó không xa.
Quá giòn, khó mà đâm xuyên qua lớp da thịt thô ráp của hắn.
Ánh mắt dời xuống, dừng lại nơi vạt váy lụa của ta.
Dễ đứt, e rằng chẳng thể treo cổ được hắn.
Ta rút cây trâm bạc cài tóc, mái tóc như thác tuôn đổ, cây trâm trong tay đã kề sát cổ hắn.
Nhưng chưa kịp đâm vào, đã bị một bàn tay to lớn chai sạn nắm chặt, không thể tiến thêm nửa phân.
Tim ta như ngừng đập.
Thì ra, Tiêu Diệp chưa bao giờ hôn mê.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, ta đã rơi vào cái bẫy của hắn.
Người trong lòng mở mắt.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, ẩn chứa vẻ khó dò.
Dường như kinh ngạc, lại phảng phất nét tủi hờn.
"Nàng muốn giết ta?"
Giọng Tiêu Diệp hơi khàn, sắc mặt cực kỳ đen tối.
Rõ ràng yếu ớt không chịu nổi, nhưng quanh thân lại tỏa ra khí lạnh và uy áp đến kinh người.
Có lẽ ta đã nhìn nhầm.
Tiêu Diệp, kẻ mặt lạnh như tu la, chiến thần của Đại Càn này, sao có thể tủi hờn.
Buông lỏng tay, trâm bạc rơi xuống đất.
Ta cúi mắt cười lạnh: "Sao dám, chẳng qua tiểu nữ thấy Tướng quân bị thương nằm đây, trong lòng sợ hãi, muốn cầm trâm phòng thân, không cẩn thận chạm phải Tướng quân, mong Tướng quân đừng trách."
Ta đứng dậy, khẽ thi lễ.
"Tiểu nữ Tạ Uyển, là nữ nhi của Hình bộ Thượng thư, ra mắt Tiêu Tướng quân."
Hắn gắng gượng đứng dậy, định kéo tay ta, nhưng ta nhíu mày né tránh.
"Tiểu nữ chưa xuất giá, Tướng quân chớ nên thất lễ."
Hắn ngẩn người.
Ánh mắt đan xen những cảm xúc phức tạp.
Cuối cùng vẫn thu tay về.
Tiêu Diệp cười khẽ, có chút buồn bã: "Người như Tạ cô nương, hóa ra cũng để ý những lễ nghi này."
Ta khẽ cúi đầu, siết chặt nắm tay.
Tiêu Diệp xuất thân từ Tướng quân phủ.
Lão Tướng quân bị thương nặng trên sa trường, để lại bệnh căn, nên trưởng tử Tiêu Diệp nối nghiệp cầm binh.
Ngày khải hoàn, thiếu niên Tướng quân, ngựa quý giáp bạc, anh khí ngời ngời.
Tự nhiên thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ của các tiểu thư khuê các.
Ta cũng không tránh khỏi si mê.
Năm đó, ta tình cờ cứu được Tiêu Diệp, một mình kéo hắn về nhà.
Trong kinh thành lời đồn đại nổi lên bốn phía, đều là những lời hủy hoại danh tiếng của ta.
Phụ thân đã quỳ rất lâu trước điện.
Mới cầu xin được cho ta tờ hôn ước này.
Ta vui mừng khôn xiết, tưởng là ơn trời ban tặng.
Nào ngờ, đó lại là thiên la địa võng người ta giăng sẵn.
Ta lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách với hắn.
"Nếu Tướng quân không sao, có thể nghỉ ngơi chốc lát ở đây, Tạ Uyển sẽ đi gọi người tới."
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Diệp đã đứng dậy.
Đôi mắt đen khẽ nheo lại, lộ ra vẻ sắc bén.
"Tạ cô nương không muốn ở cùng ta đến vậy sao?"
Khóe miệng ta khẽ cong lên, nở nụ cười nhạt.
"Tướng quân sợ là quên rồi, mấy ngày trước thánh chỉ đã ban, Tướng quân không lâu nữa sẽ thành phò mã của Chiêu Dương Trưởng công chúa, ngày đại hỷ của Tướng quân, Tạ Uyển nhất định mang trọng lễ đến mừng."
Sắc mặt Tiêu Diệp hoàn toàn đen sạm.
Ngay cả ánh mắt nhìn ta cũng nhuốm vài phần oán giận.
Ngoại địch đã sạch, chiến sự đã yên.
Thỏ chết chó săn bị thịt, chim hết cung tốt bị vứt bỏ.
Tiêu Diệp, cưới công chúa, đồng nghĩa với việc giao binh quyền.
Không có Tạ gia ta, nước cờ này, các người sẽ đi thế nào đây.
Không còn binh quyền, các người còn lấy gì để đấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-l-t-uy-n&chuong=2]

Bình Luận

0 Thảo luận