Không lâu sau, Giang Văn Tự chủ động từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Giang, rồi biến mất không một lời từ biệt.Ôn Đình khi đang bị tạm giam thì được chẩn đoán có thai, nên được bảo lãnh chờ xét xử. Sau đó, mẹ Giang đón cô ta về nhà họ Giang chăm sóc.
Đêm đầu tiên sau khi được đón về, Giang Văn Tự cũng trở về nhà. Nửa đêm, anh ta dùng con dao gọt hoa quả đâm vào bụng Ôn Đình - một xác hai mạng. Anh ta bị bắt ngay sau đó.Khi Giang Trọng Ninh kể cho tôi nghe chuyện này, tôi chỉ khẽ thở dài.“Em thương hại cô ta sao?” Anh hỏi.
Tôi lắc đầu.Dù là kiếp trước hay kiếp này, Ôn Đình vẫn chọn cách dồn tôi vào bước đường cùng. Kết cục hôm nay chỉ có thể nói là gieo nhân nào gặp quả nấy. Nếu tôi thương hại cô ta, vậy ai sẽ thương cho tôi của kiếp trước?
Giang Trọng Ninh im lặng một lúc rồi khẽ hỏi: “Còn Giang Văn Tự thì sao?”
Tôi nhìn anh, bình tĩnh đáp: “Em đã không còn chút tình cảm nào với anh ta nữa rồi.”
Anh giãn cơ mặt, chỉ ừ một tiếng nhẹ.Thời gian sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Giang Trọng Ninh vẫn dừng lại ở ranh giới giữa bạn bè và người yêu.
Ngày nào anh cũng đến đón tôi tan làm, cùng đi ăn tối. Cuối tuần, chúng tôi lại cùng nhau đi dạo, du lịch ngắn ngày. Anh còn tận dụng mối quan hệ trong showbiz để tặng tôi vé VIP concert của ca sĩ tôi yêu thích nhất - còn có cả phần tương tác.Bài hát hôm đó là “Thích Em Anh.”
Cũng nhờ vậy, tôi mới biết anh biết hát - giọng anh trầm, khàn và cuốn hút như đang thủ thỉ bên tai người mình thương.
Nhiều người từng nói, Giang Trọng Ninh có thể khiến người ta đổ chỉ bằng một nụ cười. Nhưng tôi biết, anh khiến tôi rung động không phải vì vẻ ngoài, mà vì sự dịu dàng và chín chắn đến tận xương tủy.Tôi chưa từng nghi ngờ rằng anh tiếp cận tôi vì thù hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nien-nien-quay-ve&chuong=6]
Nếu thật sự muốn báo thù Giang Văn Tự, anh đã chẳng im lặng bảo vệ tôi từ kiếp trước, cũng chẳng chọn thời điểm tôi đau đớn nhất để nói lời yêu thương.Tôi biết, anh vẫn giấu tôi điều gì đó, nhưng nếu bây giờ anh chưa muốn nói, tôi cũng không ép.Tôi cứ ngỡ sẽ phải chờ rất lâu mới có thể biết được bí mật ấy - nhưng cơ hội lại đến sớm hơn tôi nghĩ.
Hôm đó leo núi, tôi mệt đến mức ngồi bệt xuống đường.Giang Trọng Ninh cười khẽ, xoa đầu tôi rồi cúi người xuống: “Lên đi, anh cõng em.”
Tôi vòng tay qua cổ anh, cười: “Thế thì em không khách sáo đâu nhé.”
Tựa trên lưng anh, tôi ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ quen thuộc, ấm áp đến lạ.
“Thật ra,” anh bỗng nói, “em từng cõng anh như thế này đấy.”
Tôi ngẩng đầu: “Anh nói sao?”
Anh cười, giọng mang chút hoài niệm: “Hồi anh khoảng mười hai tuổi, nhà anh nhận nuôi Giang Văn Tự. Cậu ta cứ đòi bỏ về trại trẻ, nói phải đi tìm Niên Niên gì đó. Hôm đó anh bị bắt cóc, ai cũng nghĩ là vì anh đi tìm cậu ta.”
Tôi khẽ chau mày.“Khi đó anh bị trói trên núi. Người mang cơm cho anh là một cô nhóc tóc xoăn tự nhiên, khuôn mặt nhỏ xinh. Em hỏi anh có thể ăn bánh ngọt dâu tây không, còn hỏi thêm… có thể cho em một lon coca nữa không.”
Tôi sững lại.Giọng anh trầm thấp, như kể lại một giấc mơ đã chôn sâu:
“Em là người đã đỡ anh xuống núi. Em mệt đến toát mồ hôi, run rẩy mà vẫn cắn răng chịu đựng. Anh chưa từng quên hình ảnh đó.”
Anh dừng một chút, nói khẽ: “Lúc đó anh định thực hiện lời hứa mua bánh ngọt cho em, nhưng bị bọn bắt cóc phát hiện nên chỉ kịp chạy. Anh thấy chúng dí điếu thuốc đang cháy vào tay em, em rõ ràng rất đau… mà vẫn không kêu một tiếng.”Tôi lặng người, nhìn xuống cổ tay mình - nơi vẫn còn vết sẹo mờ nhạt.
“Về sau, anh vẫn luôn tìm em.”
“Anh từ bỏ quyền thừa kế, bước vào showbiz, chỉ để có ngày em nhìn thấy anh.”
“Anh nghĩ, chỉ cần tìm được em, cuộc đời anh mới trọn vẹn.”
Anh cười khẽ: “Nhưng khi gặp lại, em đã là cô dâu của Giang Văn Tự.”
Tôi cắn môi, trong lòng dâng lên nỗi xót xa không tên.“Khoảnh khắc ấy, anh mới hiểu thế nào là đau lòng.Anh rời đi, chọn dõi theo em trong im lặng.”
Rồi anh khẽ nói, giọng gần như thì thầm: “Khi biết em ly hôn, anh biết mình không cần giấu nữa.”
Tim tôi đập nhanh.Tôi không còn muốn trốn tránh cảm xúc thật của mình. Nếu đã có người yêu tôi đến thế, vì tôi mà sống một đời kiên trì và lặng lẽ - thì tại sao tôi không thử mở lòng thêm một lần?
Khi xuống đến chân núi, Giang Trọng Ninh mỉm cười nói: “Tô Niên, anh vẫn nợ em một miếng bánh dâu tây và một lon coca.”
Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ đáp, giọng nhẹ như gió: “Vậy anh phải trả em suốt đời nhé.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận