Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Niên Niên Quay Về

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-10-30 19:37:02
Tôi nhìn thẳng vào Giang Văn Tự, giọng bình thản nhưng cứng rắn:
“Giang Văn Tự, tôi rất nghiêm túc. Nếu anh không đồng ý ly hôn, tôi sẽ tự mình đệ đơn.”
Một y tá chạy tới, nói rằng đã tìm được máu dự phòng. Trước khi rời đi, Giang Văn Tự còn quay lại, giọng trầm thấp:
“Niên Niên, chuyện hôm nay là lỗi của anh. Nhưng Ôn Đình chỉ như em gái anh thôi. Người anh yêu vẫn là em.”
Nói trắng ra, anh ta không có ý định buông tay.
Khi Giang Trọng Ninh quay lại, Giang Văn Tự đã rời đi.
“Bên kia không có nước nóng nên tôi xuống dưới mua ít cháo và hoành thánh cho em.”
Anh giải thích lý do mình đi lâu.
Tôi chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Có lẽ nhận ra thái độ xa cách của tôi, anh liền nói phải quay về công ty. Khi cánh cửa khép lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp nghỉ ngơi, điện thoại lại sáng lên - là tin nhắn của Giang Trọng Ninh.
Anh gửi tôi danh thiếp của một luật sư. “Đây là người chuyên nhận các vụ ly hôn. Tỷ lệ thắng gần như tuyệt đối.”
Tôi thoáng sững, rồi lịch sự đáp: “Cảm ơn chú út.”
Bên kia im lặng một hồi lâu, sau đó chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn:
“Nếu em đã quyết định ly hôn, thì đừng gọi tôi là ‘chú út’ nữa.”
Trong thời gian chuẩn bị thủ tục, tôi vẫn ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng. Giang Văn Tự đến tìm tôi không biết bao nhiêu lần. Anh ta dịu giọng, tỏ ra ăn năn, hứa sẽ đưa Ôn Đình ra nước ngoài điều trị, cắt đứt liên lạc mãi mãi. Tôi chỉ lạnh nhạt bảo bảo vệ mời anh ta ra ngoài.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Ôn Đình: “Cô nghĩ mình thắng rồi sao? Tối qua anh ấy uống say, chúng tôi ngủ với nhau rồi. Biết đâu trong bụng tôi còn có con của anh ấy thì sao?”
Rồi cô ta vội vàng thu hồi.Tôi nhìn màn hình, mỉm cười nhạt, gõ lại một dòng: “Lần sau quan hệ nhớ dùng bao, đừng để sinh thêm một đứa cũng thiếu não như cô.”
Ngày tôi xuất viện, Giang Văn Tự lại đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nien-nien-quay-ve&chuong=3]

Anh ta nói sẽ đồng ý ly hôn, nhưng có một điều kiện - tôi phải dự tiệc sinh nhật của mẹ anh ta.
“Mẹ luôn quý em, dạo này sức khỏe bà không tốt, chỉ muốn gặp em một lần. Sau buổi tiệc, chúng ta sẽ bàn chuyện.”
Tôi gật đầu đồng ý.Tiệc sinh nhật của mẹ Giang được tổ chức rất lớn. Khách khứa đông nghịt, ai cũng nói lời ngọt ngào. “Cô Tô càng ngày càng xinh đẹp, bác Giang thật có phúc.”
Qua ánh mắt của mọi người, tôi hiểu rằng Giang Văn Tự chưa hề nói cho họ biết chuyện ly hôn. Đang nâng ly, tôi nghe có người xôn xao:
“Kìa, chẳng phải Giang Trọng Ninh sao? Bình thường anh ta có bao giờ dự mấy buổi tiệc kiểu này đâu.”
“Chắc đến để làm khó Giang Văn Tự rồi.”
“Làm khó gì, chẳng lẽ lại giành vợ của người ta chắc?”
Tôi vừa đặt ly rượu xuống thì bắt gặp Giang Trọng Ninh trong đám đông. Anh cao lớn, khoác vest đen, ánh nhìn trầm tĩnh khiến người ta khó đoán được cảm xúc. Khi ánh mắt anh lướt qua tôi, tim tôi bỗng lạc nhịp. Tôi khẽ gật đầu chào, anh chỉ im lặng đáp lại, không vui không buồn. Kỳ lạ thật - chẳng lẽ anh đang giận?
“Niên Niên.”
Giọng Giang Văn Tự vang lên sau lưng. Anh ta ăn vận chỉnh tề, cười nhã nhặn, chìa tay ra:
“Mẹ đang đợi em ở sảnh lớn, chúng ta qua đó đi.”
Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói khác chen vào: “Văn Tự, em tìm anh mãi!”
Là Ôn Đình.Cô ta bước tới, tự nhiên khoác tay anh ta trước mặt bao người. Tôi khẽ nhướng mày - không ngờ Giang Văn Tự lại dẫn cô ta đến đây. Chẳng lẽ gia đình họ Giang đã chấp nhận cô ta rồi sao?
Sắc mặt Giang Văn Tự lập tức sầm lại, anh ta vội gạt tay cô ta ra, nói nhỏ: “Niên Niên, em đừng hiểu lầm.”
Tôi mỉm cười nhạt: “Giang Văn Tự, chúng ta sắp ly hôn rồi. Anh đưa ai đến dự tiệc là việc của anh, tôi không bận tâm.”
Ôn Đình tức điên, ánh mắt cô ta tóe lửa. Tôi lại thong thả nói tiếp: “Chỉ là tôi không ngờ anh lại dắt theo một kẻ ngu như vậy.”
Gương mặt Ôn Đình tái mét. Cô ta cố nở một nụ cười, giọng trầm xuống: “Chị Tô Niên, hôm nay vui nhé.”
Trực giác mách bảo có gì đó không ổn. Sau khi chào mẹ Giang, tôi định tìm lý do rời đi sớm.
Nhưng khi đang đi về phía nhà vệ sinh, một cơn nóng rát bất thường lan khắp cơ thể. Tôi choáng váng, toàn thân mềm nhũn, dựa vào tường thở dốc. Ngay giây tiếp theo, một bàn tay lạ từ phía sau bịt chặt miệng tôi. Trước khi kịp phản kháng, ý thức tôi tắt lịm.Khi tỉnh lại, miệng tôi bị dán băng keo, tay chân trói chặt. Trong căn phòng tối chỉ có giọng nói của Ôn Đình vang lên ngoài cửa: “Tôi đã bỏ thuốc rồi, lát nữa mấy người vào ‘làm việc’ nhớ quay video cho rõ. Khi nào xong, tôi sẽ gọi người tới bắt gian, càng nhiều dấu hôn càng tốt.”
Tôi sững người. Đám đàn ông đó - chính là những kẻ đã giết tôi ở kiếp trước! Nhưng tại sao chuyện lại xảy ra sớm như thế này? Sau khi Ôn Đình rời đi, mấy gã đàn ông bắt đầu cãi nhau, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân. Tôi chớp thời cơ, ném mạnh chiếc gạt tàn vào cánh cửa. “Rầm!”
Tiếng đập khiến bọn chúng nổi điên. “Mẹ kiếp, con đàn bà này!”
Ngay khi chúng định lao tới, cánh cửa bị đá tung. Ánh sáng hành lang hắt vào, tôi thấy rõ gương mặt lạnh như băng của Giang Trọng Ninh.
“Giang Trọng… Ninh…” - tôi thều thào.
Khi mở mắt lại, dây trói đã được gỡ, chỉ còn anh trong phòng. Tôi cố đứng lên nhưng chân không còn sức, ngã nhào về phía trước - vào vòng tay anh. Anh đỡ lấy tôi, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng xen lẫn hơi ấm khiến tôi run rẩy.
“Tô Niên, bình tĩnh lại.”
Tôi cố gắng nói, giọng khàn đặc: “Giúp tôi… vào phòng tắm.”
Anh nhìn tôi một lúc, rồi im lặng dìu tôi vào. Nước lạnh trút xuống từ vòi sen, từng chút cuốn trôi cảm giác bỏng rát.
“Đỡ hơn chưa?” - anh hỏi từ ngoài cửa.
Tôi mở hé cửa, gật đầu, mặt đỏ ửng. Bầu không khí chợt trở nên im lặng lạ lùng. Anh không để ý, chỉ hỏi thẳng: “Hôm nay em đến tiệc là để tha thứ cho Giang Văn Tự à?”
Tôi lắc đầu: “Không. Giữa tôi và anh ta, không còn gì để tha thứ nữa.”
Rồi kể cho anh nghe toàn bộ mọi chuyện.Không hiểu vì sao, trong ánh mắt anh thoáng qua chút nhẹ nhõm.Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng người nói và bước chân dồn dập.
“Tôi thấy Tô Niên đi vào phòng này với một người đàn ông!”
“Chắc không nhìn nhầm đâu!”
Chưa kịp nghĩ, tôi đẩy Giang Trọng Ninh vào trong phòng tắm. Ngay sau đó, cửa bật mở - người đầu tiên xông vào là Giang Văn Tự, sau lưng là Ôn Đình cùng hàng loạt khách mời.Tôi còn chưa kịp chỉnh lại quần áo, tóc tai ướt sũng, mặt nóng bừng, dấu vết trên cổ vẫn còn.

Bình Luận

0 Thảo luận