Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Niên Niên Quay Về

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-10-30 19:36:47
“Giang Văn Tự, anh từng nói sẽ chuộc lỗi thay cô ta.”
“Chỉ cần không đi đến bước cuối cùng, anh đều chấp nhận - chẳng phải chính miệng anh đã nói thế sao?”
Giang Văn Tự khựng lại, vẻ mặt thoáng dao động. Rồi như thể đã chấp nhận số phận, anh ta nhắm mắt, để mặc Ôn Đình hôn mình. Bàn tay anh ta theo bản năng vòng ra sau lưng, giữ lấy eo cô ta, động tác thuần thục đến mức tôi có thể khẳng định cảnh tượng này không phải lần đầu xảy ra.
Tôi nhìn người đàn ông từng thề non hẹn biển với mình chìm dần trong dục vọng, ánh mắt anh ta mờ đi, hơi thở rối loạn. Cuối cùng anh ta còn giữ chặt đầu Ôn Đình, đáp lại nụ hôn sâu một cách say mê. Một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng, tôi cúi đầu, nôn khan từng cơn.Bên ngoài sấm chớp đì đùng. Ôn Đình vẫn sợ tiếng sấm, nên Giang Văn Tự đã ở lại bên cạnh cô ta cả đêm. Anh ta gọi cho tôi nhiều lần, nhưng điện thoại chỉ vang lên rồi tắt. Sắc mặt anh ta càng lúc càng trầm.
“Niên Niên giận rồi sao?” Ôn Đình khẽ hỏi.
Giang Văn Tự không trả lời, chỉ im lặng.Nửa đêm, khi anh ta đã ngủ say, tôi thấy Ôn Đình rón rén bước ra ban công gọi điện.
“Xong việc chưa?”
“Cái gì? Chết người rồi à?”
Sắc mặt cô ta trắng bệch.
“Tôi đã dặn là chỉ cần dàn cảnh ngủ với cô ta, quay lại đoạn video để uy hiếp là được, ai cho các người giết người hả? Một lũ vô dụng!”
Cô ta ngắt máy, run rẩy dựa vào lan can, lẩm bẩm: “Không ngờ tôi lại tin bọn đó… Khi trước tôi cũng chỉ bảo chúng giả vờ cưỡng hiếp mình, thế mà…”
Giọng cô ta nghẹn lại. “Giờ chết người rồi, phiền phức thật.”
Thì ra, tất cả đều là màn kịch. Từ vụ bị “xâm hại” đến cái chết của tôi - đều là âm mưu của Ôn Đình.
Sau khi tôi chết, có lẽ vì sợ hãi, cô ta mua vé định bay ra nước ngoài. Nhưng chưa kịp lên máy bay đã bị cảnh sát bắt ngay tại sân bay. Người tố giác cô ta là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt quen thuộc. Tôi không nhớ nổi tên anh ta, chỉ biết chắc rằng người đó không phải Giang Văn Tự.
Tôi cố gắng nhìn kỹ gương mặt ấy, nhưng ý thức dần mờ đi. Đến khi mở mắt ra lần nữa - tôi đã sống lại.
Vừa rời khỏi quán lẩu chưa bao lâu, điện thoại tôi reo. “Tô Niên, anh không đồng ý ly hôn. Em đang ở đâu?” - giọng Giang Văn Tự lạnh ngắt.
Tôi chưa kịp trả lời thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nien-nien-quay-ve&chuong=2]

Cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt lạnh lùng mà tôi vẫn nhớ rõ - người đàn ông đã tố cáo Ôn Đình trong kiếp trước.
“Giang Trọng Ninh?” Tôi khẽ thốt.
Anh ta chỉ nói ngắn gọn: “Lên xe.”
Chắc hẳn Giang Văn Tự ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy, giọng anh ta lập tức trở nên sắc lạnh:
“Niên Niên, sao em lại ở cùng Giang Trọng…”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Giang Văn Tự tiếp tục nhắn tin, nói rằng ngày mai sẽ không tới ủy ban, muốn “nói chuyện đàng hoàng” và cảnh cáo tôi đừng dây dưa với Giang Trọng Ninh.
Tôi chỉ thấy buồn cười.Giang Trọng Ninh là con trai út của cụ Giang, lạnh lùng, ít nói, gần như không mấy khi về nhà. Giang Văn Tự luôn e dè người chú út này. Người ta kể rằng anh từng lăn lộn trong giới giải trí, sau lại rút lui, dấn thân vào thương trường và đang ngấm ngầm tranh quyền với Giang Văn Tự.
“Anh đưa em đến bệnh viện.” Giang Trọng Ninh mở lời, ánh mắt khẽ dừng lại trên gương mặt tôi.
“Không đau sao?”
Tôi giật mình, đưa tay chạm lên má - cơn rát bỏng lúc này mới dần lan ra.
“Vậy… làm phiền anh.” Tôi lên xe, giọng nhỏ nhẹ.
Sống lại lần nữa, tôi hiểu rõ: mạng sống và sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.Tới bệnh viện, anh dặn bác sĩ kiểm tra toàn diện cho tôi. May mắn là nước lẩu không quá nóng, chỉ bỏng nhẹ.Trong lúc bôi thuốc, tôi liếc nhìn ra ngoài, thấy anh đang nghe điện thoại bên cửa sổ.
“Nếu bận, anh có thể về trước, cảm ơn anh vì hôm nay.” Tôi nói.
“Không sao.” Anh cúp máy, ánh mắt bình thản.
“Em định ly hôn thật à?”
Tôi gật đầu. “Ngày mai tôi sẽ tìm luật sư.”
Anh chỉ nhìn tôi, không nói gì thêm.
Tôi khẽ nuốt nước bọt, ngập ngừng: “Tôi hơi khát…”
Không ngờ anh lại xoay người đi rót nước cho tôi thật. Khi chúng tôi bước ra khỏi bệnh viện, vô tình gặp Giang Văn Tự đang bế Ôn Đình chạy vào. Khoảnh khắc ánh mắt bốn người giao nhau, Giang Văn Tự khựng lại, còn tôi chỉ lạnh nhạt quay lưng rời đi.Vừa định nhắn tin cho Giang Trọng Ninh, cửa phòng chợt mở ra - Giang Văn Tự xuất hiện.
“Niên Niên.” Anh ta thở hổn hển, vẻ mặt rối loạn.
“Chiều nay em hất nước vào người Ôn Đình, cô ấy tưởng mình bị hủy dung, sốc quá nên phát bệnh, cắt cổ tay. Bệnh viện thiếu máu, hai người cùng nhóm, em truyền cho cô ấy đi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình thản đáp: “Cô ta sống hay chết, liên quan gì đến tôi?”
“Anh không thấy sao? Tôi cũng đang bị thương.”
“Em đừng bướng nữa.” Anh ta kéo tay tôi, giọng nghiêm lạnh. “Đi truyền máu với anh.”
Bàn tay anh ta siết chặt cổ tay tôi, khiến vết bỏng rát nhói lên, nhưng anh ta chẳng nhận ra.“Giang Văn Tự, anh lấy quyền gì ép tôi?”
Anh ta cau mày, gằn giọng: “Tô Niên, chẳng lẽ em muốn anh phải nói trắng ra? Nếu không phải em đánh rơi nhẫn, Ôn Đình đã không gặp chuyện. Nếu em không hất nước vào người ta, cô ấy đã chẳng cắt cổ tay!”
“Anh nói xem, em có lỗi hay không?”
Tôi bật cười, nụ cười vừa đau vừa mỉa.
“Giang Văn Tự, anh đừng giả vờ cao thượng để che đậy sự phản bội của mình.Người bị hủy dung là tôi, người phát điên trước là cô ta, nhưng anh chỉ nhìn thấy mỗi Ôn Đình.Tôi có bệnh tim, truyền máu có thể chết người, nhưng anh chưa bao giờ nhớ điều đó - hay là anh chẳng buồn quan tâm?Trong lòng anh, cán cân đã nghiêng hẳn về phía cô ta rồi. Còn cố tỏ ra công bằng để làm gì?”
Sắc mặt Giang Văn Tự trắng bệch, môi run run, nhưng không phản bác nổi.Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói chậm rãi: “Nếu tôi nói, việc Ôn Đình bị ‘làm nhục’ năm đó chỉ là màn kịch cô ta tự dàn dựng - anh có tin không?”
“Anh thử nghĩ xem, vì sao cô ta nhất quyết không chịu báo cảnh sát?”
“Đủ rồi!” Anh ta quát, cắt ngang lời tôi. “Em đừng viện lý do vô lý để chối tội.”
“Anh tin hay không, tùy anh.”
Tôi giật tay khỏi anh ta, bấm điện thoại gọi cảnh sát, báo có người uy hiếp buộc tôi truyền máu.
Bỏ mặc gương mặt sa sầm của Giang Văn Tự, tôi nói rõ địa chỉ bệnh viện, rồi nhìn thẳng anh ta:
“Giang Văn Tự, tôi nghiêm túc muốn ly hôn. Nếu anh không ký, tôi sẽ đệ đơn.”
Một y tá chạy tới thông báo: “Đã tìm được nguồn máu rồi.”
Giang Văn Tự quay đi, giọng khàn đặc:
“Niên Niên, hôm nay là lỗi của anh. Nhưng anh chỉ coi Ôn Đình như em gái thôi. Người anh yêu vẫn là em.”
Tôi mỉm cười lạnh lùng.
“Người yêu tôi sẽ không khiến tôi phải chết đi sống lại thêm một lần nữa đâu.”

Bình Luận

0 Thảo luận