Giây phút biết được sự thật, Giang Văn Tự sững sờ như bị sét đánh trúng. Một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.
“Niên Niên...”
Tôi bình thản nhìn gương mặt tái nhợt của anh, thấy rõ trong ánh mắt ấy là đau đớn, bất lực, và cả sự hối hận muộn màng. Anh ta đang khóc - những giọt nước mắt đè nén bao lời chưa kịp nói, hóa thành nỗi ân hận vô tận nơi đáy mắt đỏ hoe.Tôi bất giác nhớ lại một chuyện cũ trong trại trẻ. Sinh nhật năm tám tuổi, tôi rất muốn được uống một lon nước ngọt. Hôm đó, Giang Văn Tự đột nhiên biến mất. Giám đốc trại trẻ tìm khắp nơi không thấy, suýt chút nữa còn định báo cảnh sát.Mãi đến khi anh quay lại, trên người chi chít vết thương. Anh cởi áo khoác, rút ra một lon coca lạnh từ trong lòng rồi đưa cho tôi, cười nói:“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Tôi còn nhớ rõ, lúc đó khóe miệng anh rướm máu. Sau này mới biết, để có được lon coca ấy, anh đã thi đấu vật với đám trẻ bên ngoài, phần thưởng chỉ là một lon nước ngọt.
Ngày hôm đó, tôi còn nhận được món quà thứ hai. Ôn Đình, mới bảy tuổi, vừa khóc vừa đập vỡ con heo đất tiết kiệm, dùng toàn bộ tiền tiêu vặt mua cho tôi một miếng bánh dâu nhỏ.
Cũng chính vì miếng bánh ấy, một năm sau, khi Giang Văn Tự được nhận nuôi rời khỏi trại trẻ, có một gia đình giàu có khác tìm đến. Giám đốc hỏi tôi có muốn đi cùng họ không. Tôi nhìn Ôn Đình - vừa sợ vừa mong chờ - rồi khẽ lắc đầu.Thế là cô ấy đi, còn tôi ở lại trại trẻ đến năm mười tám tuổi.Thời gian trôi đi, mọi thứ đều đổi thay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nien-nien-quay-ve&chuong=5]
Giang Văn Tự - người từng vì tôi mà đánh nhau đến tím mặt chỉ để có một lon coca. Ôn Đình - cô bé từng đập heo đất để mua bánh sinh nhật cho tôi.Và tôi - người từng nhường lại cơ hội được nhận nuôi. Không ai còn là người của ngày xưa nữa.Tôi nhìn thẳng vào Giang Văn Tự, giọng điềm tĩnh: “Có thể ban đầu anh chỉ muốn bù đắp cho Ôn Đình, nhưng sau đó, tình cảm giữa hai người không còn là giả nữa.”
“Tôi không cần anh phải phủ nhận. Mỗi lần bị anh lạnh nhạt, mỗi đêm mất ngủ vì bị bỏ rơi - chính là minh chứng rõ nhất.”
“Đã thay lòng thì là thay lòng, cố níu kéo chỉ khiến tôi thêm ghê tởm với những ký ức cũ thôi.”
“Giang Văn Tự, chúng ta buông tha cho nhau đi.”
Cuối cùng, anh ta vẫn không chịu ký đơn. Chúng tôi phải ly hôn bằng kiện tụng. May mắn thay, luật sư Trần Giang Trọng Ninh mà luật sư Trần giới thiệu cho tôi là người đáng tin. Tôi trở thành khách hàng thắng kiện thứ 106 của anh ấy.Nhờ phán quyết, tôi được chia một khoản tài sản khá lớn. Tôi dùng số tiền đó để thành lập công ty riêng, lao đầu vào công việc suốt mấy tháng trời.
Ba tháng sau khi ly hôn, tôi mới có dịp thở ra, liền hẹn Trọng Ninh và luật sư Trần ăn tối.Chiều chập choạng, tôi thấy xe của Trọng Ninh đỗ trước cổng công ty. Anh bước ra, mỉm cười nói: “Chúc mừng em - chính thức bắt đầu một cuộc sống mới.”
Vì anh và luật sư Trần là bạn thân, nên trong thời gian kiện tụng, chúng tôi thường xuyên gặp gỡ. Dần dần, tôi cũng hiểu hơn về anh. Trông anh lạnh lùng, nhưng lại là người có nguyên tắc, cư xử điềm đạm và chuẩn mực. Anh ít cười, nhưng mỗi lần cười lại khiến người khác không khỏi xao lòng.
Chẳng biết từ khi nào, tôi đã ngồi ở ghế phụ trong xe anh. Nhìn góc nghiêng sắc nét ấy, tôi bất giác hỏi: “Hôm nay luật sư Trần không đi cùng à?”
“Cậu ấy bận đi xem mắt rồi.”
“Ồ.” Tôi cười, “Anh ấy trẻ, giỏi, sự nghiệp thành công mà vẫn cần xem mắt sao?”
Giang Trọng Ninh lái xe một tay, cười nhạt nhìn tôi: “Em có vẻ quan tâm đến cậu ấy nhỉ.”
Tôi thuận miệng đáp: “Luật sư Trần đẹp trai thế, cô gái nào chẳng rung động.”
Anh nghiêng đầu, giọng trầm thấp: “Còn em thì sao?”
Tôi khựng lại, tim đập loạn. “Gì... gì cơ?”
Anh không nói nữa, chỉ cởi hai cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh đầy gợi cảm. “Không có gì.”
Sau bữa ăn, chúng tôi cùng đi dạo bên bờ sông. Trăng lên, gió nhẹ, nước lăn tăn phản chiếu những vì sao.
“Em có muốn ngồi thuyền không?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu, không ngờ không khí trên thuyền lại trở nên yên ắng đến lạ. Anh ngồi đối diện, dáng ngồi vừa lười nhác vừa tao nhã - như một quý ông bước ra từ bức tranh cổ châu Âu.
Để phá vỡ bầu không khí ấy, tôi đùa: “Hồi đó em từng bầu cho anh trong cuộc bình chọn ‘Người đàn ông trong mộng’. Sau đó có một tài khoản ảo share lại bài đăng của em, làm em hết hồn luôn.”
“Tài khoản ảo?” Anh hỏi.
“Đúng vậy, không ảnh đại diện, không bài viết, không tương tác gì ngoài việc like bài em. Hôm đó người ấy share lại đúng bài viết nói anh là ‘người đàn ông các cô gái muốn lấy làm chồng nhất’. Em còn tưởng bị ai thầm thương trộm nhớ cơ.”
Anh im lặng. Tôi bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
“Lồng đèn bên kia đẹp quá, em đi chụp ảnh nhé.” Tôi vội chuyển chủ đề, đứng dậy.
Không ngờ lại trượt chân ngã, nhào thẳng vào lòng anh.Tôi ngồi trên đùi anh, bàn tay đặt lên ngực anh, cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập. Ánh mắt anh sâu hút, giọng khàn khàn:“Tô Niên, tài khoản đó là của anh.”
“Anh đã thích em từ rất lâu rồi.”
Tôi sững sờ, tim đập loạn.Khi anh lái xe đưa tôi về, đầu óc tôi vẫn trống rỗng. Không phải tôi chưa từng cảm nhận được - chỉ là không dám tin.Từng cử chỉ, từng hành động của anh... tất cả đều là manh mối.
Nhưng vì sao lại là tôi?
“Anh có thể đợi.” - Câu nói nhẹ bẫng của anh lúc chia tay vẫn vang vọng trong đầu tôi.
Mặt tôi nóng ran.
“Niên Niên.”
Một giọng nói quen thuộc nhưng khàn đặc vang lên sau lưng. Tôi quay lại - Giang Văn Tự đang đứng dưới ánh trăng, gầy gò, mắt trũng sâu, cả người tiều tụy.
“Vừa rồi... là chú ấy đưa em về à?” Anh ta cười gượng, “Hai người... ở bên nhau rồi sao?”
Không cần nói, tôi cũng biết “chú ấy” là ai.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận