Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Không Xứng

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-11-02 10:24:02
Trước đây, tôi chính là người để bà ta xả giận, còn bây giờ người đó là Tô Tuyết Dao.
Sự việc lần này ồn ào đến mức bệnh viện phải ra mặt điều tra. Theo hồ sơ bệnh án và kết quả kiểm tra của Triệu Thiên Diệu trong những lần nhập viện trước, các bác sĩ có kinh nghiệm đều nhìn ra rằng đây không phải là bệnh thông thường. Cuối cùng, họ quyết định tiến hành lấy tủy xương cho cậu bé. Lần này, nhìn đứa con mê man bất tỉnh, Lý Tố Cầm không còn phản đối nữa.
Kết quả xét nghiệm nhanh chóng có được Là bệnh bạch cầu cấp tính.
Đối với bệnh bạch cầu cấp tính, phần lớn trường hợp đều rất nguy kịch và có tiên lượng xấu. Cấy ghép tế bào gốc có thể mang lại hy vọng điều trị, nhưng nếu gen bị xếp vào nhóm nguy cơ cao, thì tỷ lệ thành công chỉ còn khoảng 30–50%, và việc cấy ghép thường vô cùng phức tạp.
Hiện tại, con đường duy nhất để cứu Triệu Thiên Diệu là ghép tủy. Tuy nhiên, việc tìm người hiến tủy tương thích không hề dễ dàng. Triệu Thiên Diệu yếu đến mức có thể không cầm cự được lâu nữa. Lý Tố Cầm gần như sụp đổ, giọng run rẩy lẫn tuyệt vọng:
“Là cô! Chính cô nói con tôi chỉ bị viêm nhẹ thôi, không thể nào bác sĩ lại chẩn đoán nhầm lâu như vậy được!”
Ánh mắt của Tô Tuyết Dao trở nên nặng nề khi đối diện với người phụ nữ đang gần như mất kiểm soát trước mặt.
Nhưng rõ ràng, kết quả kiểm tra của Triệu Thiên Diệu cho thấy tình trạng bệnh lý nghiêm trọng, thậm chí đã xuất hiện dấu hiệu di căn.
Những bác sĩ cẩn trọng và có trách nhiệm hơn đều sẽ yêu cầu bệnh nhân thực hiện kiểm tra tủy xương để chẩn đoán chính xác. Tô Tuyết Dao không nhận sai, cô kiên quyết cho rằng Triệu Thiên Diệu chỉ bị cảm cúm.
Vết tát trên má của cô vẫn còn nóng rát, nhưng cô vẫn cố nén giọng, biện giải cho mình: “Viện trưởng, bệnh nhân này vốn do bác sĩ Khương tiếp nhận, hơn nữa còn là em ruột của cô ấy. Chính vì vướng chuyện gia đình nên cô ấy mới kéo dài thời gian điều trị thành ra như thế này!”
Cô thầm nghĩ, rốt cuộc lại muốn đổ lỗi hết lên đầu mình sao. May mà cô đã chuẩn bị trước.
Khi viện trưởng cùng người nhà bệnh nhân đến tìm, Tôi lập tức đặt tờ giấy không đồng ý phẫu thuật có chữ ký lên bàn. Trên nền giấy trắng, nét chữ rõ ràng là của Lý Tố Cầm.
“Là bệnh viện có trách nhiệm đưa ra lời khuyên y học, nhưng nếu gia đình bệnh nhân không đồng ý, tôi cũng không thể ép họ ký tên thay được.”
“Viện trưởng, tôi đã nói rõ tình trạng bệnh và đề nghị kiểm tra tủy, nhưng bà ta không đồng ý, thậm chí còn mắng chửi tôi. Chữ ký này hoàn toàn là do bà ta tự nguyện.”
“Bệnh của Triệu Thiên Diệu nặng đến mức này, bác sĩ nào cũng sẽ đưa ra cùng chẩn đoán. Việc chẩn đoán ban đầu vốn do bác sĩ Khương phụ trách, chẳng lẽ giờ xảy ra chuyện rồi lại đổ hết lên tôi sao?”
Viện trưởng nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn hơn, gật đầu xác nhận: “Chúng tôi cũng có hồ sơ và biên bản giám sát quá trình chẩn trị.”
Khi điều tra lại, mọi việc quả nhiên đúng như lời tôi nói.
Thực ra, trong mắt viện trưởng, ai đúng ai sai lúc này đã không còn quan trọng nữa điều quan trọng là tìm được một người chịu trách nhiệm cho toàn bộ sự việc. Có thể tưởng tượng được, người mà giờ đây bị lôi ra chịu trách nhiệm thay tôi chính là Tô Tuyết Dao.
Tất nhiên, với tư cách là người thân, Lý Tố Cầm cũng phải gánh một phần trách nhiệm không nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khong-xung&chuong=5]

Có thể nói, chính bà ta đã tự tay hại chết con trai mình.
Phía bệnh viện đã khéo léo gạt bỏ toàn bộ trách nhiệm về phía mình, chỉ còn thiếu nước công khai tuyên bố rằng chính Tô Tuyết Dao đã chẩn đoán sai, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Cuối cùng, cô ta chỉ bị kỷ luật hạ lương và cảnh cáo nội bộ. Mặc dù Lý Tố Cầm vô cùng bất mãn với kết quả này, nhưng trên văn bản, chính tay bà ta đã ký tên xác nhận. Đến nước này, điều quan trọng nhất không còn là truy cứu lỗi lầm nữa, mà là làm sao cứu được Triệu Thiên Diệu.
Bệnh tình của Triệu Thiên Diệu đã chuyển biến cực kỳ nghiêm trọng. Từ sau lần cấp cứu trước, cậu bé liên tục sốt cao không hạ, cơ thể suy nhược, ý thức mơ hồ lúc tỉnh, lúc mê, trông chẳng khác nào người hôn mê sâu.
Các cơ quan trong cơ thể lần lượt suy yếu vì tế bào ung thư lan rộng, tình hình chỉ có thể dùng hai chữ nguy kịch hình dung. Con đường duy nhất còn lại là ghép tủy xương.
Lý Tố Cầm và Triệu Hạo đều đã làm xét nghiệm và tìm người hiến tặng phù hợp, nhưng thật đáng tiếc không ai trùng khớp.
Ngày qua ngày, bệnh tình của Triệu Thiên Diệu dần dần xấu đi. Từng giây từng phút, sự sống của cậu ta như ngọn đèn dầu sắp cạn, yếu ớt lay lắt giữa ranh giới sống và chết.
Còn Lý Tố Cầm thì gần như không còn sức ăn uống, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ nổi. Dù cơ thể kiệt quệ, nhưng bà ta vẫn ép mình chăm sóc chồng con tỉ mỉ, chỉ là bây giờ mọi thứ đều thiếu đi hy vọng.
Mỗi khi rời khỏi phòng bệnh, bà ta lại lang thang trong hành lang bệnh viện, cô độc như một bóng ma không chốn nương thân. Khi Lý Tố Cầm gần như sụp đổ, Tô Tuyết Dao nghiêng đầu đề nghị:
“Nếu gene của mẹ không khớp thì sao? Vẫn còn có Miểu Miểu? Chị em mà, khả năng khớp của anh chị em ruột cũng rất cao mà...”
Câu nói này khiến Lý Tố Cầm như được thắp lên tia hy vọng. Bà ta tìm đến tôi, khi đó tôi đang ăn trong nhà ăn của bệnh viện.
Vừa nhìn thấy tôi. Bà ta liền lao đến trước mặt, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt tiều tụy.
“Miểu Miểu, mẹ xin con, cứu lấy em trai con đi!
Trước đây là mẹ sai, nhưng Thiên Diệu là em trai ruột của con mà! Nó vô tội! Là máu mủ ruột rà, sao con có thể nhẫn tâm nhìn nó chết được chứ?”
Giọng bà ta càng lúc càng run rẩy, mọi người xung quanh đều dừng ăn, tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Tôi khẽ đẩy khay thức ăn ra, lạnh nhạt nói: “Đây là bệnh viện, bệnh của con bà đã có bác sĩ lo. Bà bình tĩnh lại đi. Bệnh viện chúng tôi là tốt nhất thành phố, con bà nhất định sẽ ổn thôi.”
Lý Tô Cầm mở to mắt, nước mắt lã chã rơi,bà ta gần như phát điên lắc đầu: “Không phải vậy đâu! Không phải! Thiên Diệu sắp phải ghép tủy rồi, nhưng cả mẹ và ba nó đều không tương thích. Con là chị nó, con đi làm xét nghiệm xem có hợp không đi, có được không?”
Tôi bật cười.
Nhìn Lý Tố Cầm đầy hứng thú, tôi hỏi: "Tại sao tôi phải làm xét nghiệm ghép tuỷ cho cậu ta?"
"Nó là em trai ruột của con! Con không thể chối bỏ máu mủ ruột thịt được!"
Chỉ vì lời nói một chiều của bà ta, đám đông không hiểu chuyện đã bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu và khác thường.
Lý Tố Cầm rõ ràng là đang muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi, ép tôi phải đi kiểm tra tương thích cho con trai bà ta.
Bà ta còn cứ khăng khăng Triệu Thiên Diệu là em trai ruột của tôi, thật sự trơ trẽn không còn gì để nói!
Đã vậy, nếu bà ta không cần thể diện, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của bà ta!
"Bà nói cậu ta là em trai ruột của tôi, nhưng tôi không hề nhớ bố tôi có đứa con này! Nói thẳng ra, cậu ta chỉ là kết quả của việc bà lén lút qua lại sau lưng bố tôi!"
"Bố tôi đã mất mười năm, mà con trai của bà và Triệu Hạo, năm nay đã mười một tuổi. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu rõ rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận