Tô Tuyết Dao diễn vẻ cao ngạo, từng lời từng chữ đều là sự chỉ trích nhắm vào tôi.
Có câu nói thế này: Kim châm không đâm vào mình thì không biết đau.
Dao không đâm vào mình, thì có thể cho người khác mượn đâm người khác.
Lý Tố Cầm ngồi phịch xuống ghế và bắt đầu khóc lóc ầm ĩ: "Ôi trời ơi, cái số tôi sao mà khổ thế này! Khó khăn lắm mới nuôi con gái lớn đến chừng này, vậy mà nó lại là đồ vô ơn, đến cả tôi, mẹ ruột nó, cũng không chịu nhận!"
"Tao nói cho mày biết, tao đã sinh ra mày, nuôi mày ăn ngon mặc đẹp đến năm mười tám tuổi, thà rằng tao đừng đẻ ra cái đồ súc sinh như mày còn hơn!"
Tôi khoanh tay, lặng lẽ nhìn bà ta diễn trò.
Tô Tuyết Dao lén mở hé cửa phòng bệnh ra một khe nhỏ.
Người ta nói người Hoa chúng ta vốn thích hóng chuyện, Lý Tố Cầm vừa khóc lên, bệnh nhân và người nhà xung quanh đã túm tụm lại xem kịch.
Có người nhà bệnh nhân nhận ra tôi, thì thầm to nhỏ: "Không ngờ bác sĩ Khương lại lén lút đối xử với mẹ ruột mình như thế này."
"Đúng đấy, thật là vô tình quá, tôi còn không dám để cô ấy chữa bệnh cho nhà tôi nữa."
"Không nói đến y thuật, chẳng lẽ chúng ta không thể tìm người khác đến để khám bệnh sao?"
"Mày hiểu cái gì? Lúc này nhân phẩm và năng lực không hề đi đôi với nhau."
Đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao: "Không ngờ một người như thế này lại làm cái nghề cao quý là bác sĩ."
Tô Tuyết Dao nhẹ nhàng nghiêng đầu, cố gắng tìm thấy một chút ghen tị trên khuôn mặt tôi.
Nhưng cô ta đã thất vọng. Tôi không hề tức giận, ngược lại, tôi bình tĩnh kể lại sự thật:
"Mười năm trước, bố tôi mất, là tôi lo hậu sự cho ông ấy. Bà lấy đi một trăm năm mươi vạn tiền bồi thường mà bố tôi đổi lấy, bỏ trốn với nhân tình, thậm chí bán cả căn nhà rồi làm bà nội tôi chết. Bà nghĩ rằng những hành động như thế này sẽ được đền đáp sao?"
Tôi nhàn nhạt liếc nhìn Lý Tố Cầm một cái.
"Năm mười tám tuổi tôi đã tự lực cánh sinh, đi làm ba công việc để kiếm tiền học. Lúc tôi sinh bệnh cần người chăm sóc, bà ở đâu? Giờ tôi khó khăn lắm mới có được thành quả, bà còn mặt mũi nào mà đến hưởng?"
Trước những câu hỏi sắc bén của tôi, mặt Lý Tố Cầm tái dần đi vì tức giận, bà ta trợn mắt nhưng không thể thốt nên lời.
Tô Tuyết Dao lắc đầu, mặc dù cô ta không biết Lý Tố Cầm lại là người như thế này.
Nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Cô ta không cho phép mình mất mặt, nên đã đứng về phía bà ta.
"Khương Miểu Miểu, ngay cả khi những điều cậu nói là sự thật, bác ấy cũng không sai. Trên đời này không có bậc cha mẹ nào là không tốt cả, là do cậu..."
“ Tô Tuyết Dao, bây giờ Triệu Thiên Diệu đang là bệnh nhân trong tay cô. Phòng VIP là do cô sắp xếp, nếu không có tiền thì cô tự bỏ tiền bù vào, khoảng tám, chín chục vạn, đối với cô mà nói hoàn toàn có thể chi trả được, đúng không? ”
Thu nhập của Tô Tuyết Dao chưa tới một phần ba của tôi, bắt cô ấy bỏ ra số tiền lớn như vậy chẳng khác nào lấy mạng cô ấy.
“ Cô quá đáng rồi đấy! Đây là mẹ ruột, em ruột của cô ấy! Tình cảm thân thiết này có thể đem tiền ra so sánh sao? ”
“ Ồ? Cô là có cha hay không có cha thế? Nếu muốn, tôi có thể gói lại bán cho cô luôn đấy! ”
Tô Tuyết Dao tức đến run cả người. Đám người hóng chuyện bên ngoài cũng dần tản đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khong-xung&chuong=4]
Cho đến khi rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt của Triệu Thiên Diệu vẫn không rời khỏi điện thoại, dường như mọi thứ xung quanh đều chẳng liên quan gì đến cậu. Đúng là đứa trẻ này... điên thật rồi.
Những lời mỉa mai như “mắt trắng, nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi” vang lên đầy châm chọc.
Tô Tuyết Dao cố giữ bình tĩnh khuyên giải, lại bị Lý Tố Cầm liếc một cái lạnh đến thấu xương.
“May mà lần này là cô sắp xếp phòng bệnh cho chúng tôi. Nếu không, e rằng đến chỗ nằm cũng chẳng có đâu!”
Tô Tuyết Dao chỉ khẽ cười, không nói thêm. Cô lặng lẽ thu xếp cho mẹ con Lý Tố Cầm một phòng bệnh thường ba giường, rồi tự mình đưa Triệu Thiên Diệu chuyển qua đó.
Những ngày qua, cô luôn nghĩ bệnh của Triệu Thiên Diệu chỉ là cảm nhẹ — tiêm vài mũi, uống chút thuốc kháng viêm là ổn.
Thế nhưng, cơ thể cậu ta càng lúc càng suy yếu, cho đến khi cô buộc phải cho nhập viện, mới nhận ra tình hình không hề đơn giản.
Triệu Hạo nhận được tin, vội vàng chạy tới, hoảng hốt khi thấy con trai nằm trên giường bệnh. Thì mọi chuyện... đã đi quá xa.
Thấy Triệu Thiên Diệu dần hồi phục, sắc mặt khá hơn, Triệu Hạo và Lý Tố Cầm liên tục cảm ơn Tô Tuyết Dao.
“Bác sĩ Tô đúng là người tốt thật! Không như mấy kẻ ngoài miệng nói đạo lý mà trong lòng chỉ nghĩ cho bản thân!”
Tô Tuyết Dao mỉm cười điềm tĩnh:
“Đây là việc tôi nên làm, cũng là trách nhiệm của tôi với nghề.”
Những ngày qua, tôi gần như dốc hết tâm sức cho bệnh nhân, chẳng còn thời gian nghỉ ngơi. Họ đã vượt hàng nghìn dặm đến tìm tôi, đặt niềm tin nơi tôi— tôi không thể phụ lòng ấy, chỉ biết dùng tất cả khả năng để mang đến cho họ một kết quả xứng đáng.
Thời gian trôi qua hơn một tháng. Một ngày nọ, một y tá hoảng hốt xông vào văn phòng tôi, giọng mang theo vẻ hoang mang:
“Bác sĩ Khương, mau đến xem đi, cậu bé đó xảy ra chuyện rồi!”
Tôi vội vàng chạy đến, phòng cấp cứu đã chật kín người. Từ xa nhìn lại, Triệu Thiên Diệu nằm trên giường bệnh, mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch. Trên làn da lộ ra ngoài chi chít những vết bầm tím.
Tô Tuyết Dao đang gấp rút tiến hành cấp cứu. Lý Tố Cầm quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa cầu khẩn:
“Lạy trời Phật phù hộ, xin hãy để con trai tôi bình an vô sự...”
“Các người nếu muốn lấy mạng ai thì đi lấy mạng Khương Miểu Miểu đi! Xin đừng lấy mạng con trai tôi!”
Triệu Hạo tức giận đá mạnh vào người Lý Tố Cầm, quát lớn: “Bà nói những lời này bây giờ thì có ích gì nữa hả?”
Sau một hồi cấp cứu căng thẳng, tim của Triệu Thiên Diệu mới đập lại bình thường.
Tô Tuyết Dao thở phào, lau mồ hôi trên trán, định đứng dậy thì đột nhiên bị Lý Tố Cầm xông tới túm lấy cổ áo, hét lớn:
“Cô là bác sĩ kiểu gì vậy?! Lần trước cô nói con trai tôi đã hồi phục rồi cơ mà! Sao bây giờ lại nặng hơn thế này hả?!”
Các y tá lập tức tiến lên kéo Lý Tố Cầm ra, ngăn không để xảy ra xung đột nghiêm trọng hơn. Tô Tuyết Dao hít sâu vài lần, cố nén giận:
“Làm sao tôi biết được? Lần trước lúc xuất viện cậu ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Ai biết được sau đó các người chăm sóc thế nào chứ?!”
Triệu Hạo siết chặt nắm đấm, suýt nữa thì lao lên, may có mấy người giữ lại mới không xảy ra chuyện.
Lý Tố Cầm đang ngã trên đất cũng bật dậy, lao về phía Tô Tuyết Dao và tát thẳng vào mặt cô một cái.
Tô Tuyết Dao hoàn toàn không kịp phản ứng, khuôn mặt lập tức nghiêng sang một bên.
“Là cô nói với tôi rằng con tôi đã khỏe, có thể xuất viện được rồi! Cô trả con cho tôi!”
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, rồi quay người rời khỏi văn phòng. Trong thế giới của Lý Tố Cầm, cô ta luôn cho rằng lỗi lầm đều đến từ người khác.
Mỗi khi có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của cô ta là đi tìm nguyên nhân từ người khác chứ không phải từ chính mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận