10
Cơn đau mà tôi tưởng tượng không hề xuất hiện.
“Tại sao trên vai phải của cháu lại có vết bớt này?” Lục Văn Thành nhìn tôi bằng ánh mắt không dám tin.
Ông ta nắm lấy con dao trong tay bác sĩ Đinh, máu tươi chảy ròng ròng.
Thế nhưng ông ta hoàn toàn không quan tâm tay mình bị làm sao, chỉ nhìn tôi và hỏi lại một lần nữa.
“Tại sao? Rốt cuộc là làm thế nào mà cháu lại có vết bớt ở đó?”
Tầm mắt tôi tối sầm lại, sau đó tôi lịm đi.
Khi tỉnh lại, tôi ngửi thấy mùi nước khử khuẩn gay mũi của bệnh viện.
“Cậu tỉnh rồi.” Lâm Quỳ lạnh nhạt nhìn tôi.
“Để tôi đi gọi Trần Tự.”
Cậu ta đứng dậy đi ra ngoài.
Một giây sau, Trần Tự cầm một bình nước ấm màu đỏ, vội vã đi vào đây.
“Em tỉnh rồi à?”
Anh đưa cho tôi một cốc nước ấm, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Mắt anh ấy vằn tơ máu, mặt mày xám xịt.
Tôi chưa kịp hỏi xem anh đã gặp phải chuyện gì thì anh đã ôm chầm lấy tôi.
“Sao em lại ngốc vậy hả? Em suýt mất mạng rồi đó, em có biết không?”
Tôi vẫn chưa kịp định thần thì chỗ cửa bỗng kêu 'rầm' một tiếng.
Trần Tự buông tôi ra, nhìn ra cửa, Lâm Quỳ đã bỏ đi rồi.
Mấy ngày sau đó, Trần Tự liên tục túc trực ở bệnh viện để chăm sóc tôi còn Lâm Quỳ thì không hề tới thêm lần nào nữa.
Qua những gì Trần Tự kể, tôi mới biết hóa ra cô gái ở trong phòng thí nghiệm kia là con gái của bác sĩ Đinh.
Thí nghiệm này chẳng qua chỉ là một thí nghiệm không hề có căn cứ khoa học nào của bác sĩ Đinh nhằm làm con gái mình sống lại.
Điều làm tôi khiếp sợ nhất là tôi lại là con gái của Lục Văn Thành, còn cô gái trong quan tài băng là chị em cùng mẹ khác cha với tôi.
Mấy ngày sau, Lục Văn Thành nói muốn đón tôi đi nhưng tôi từ chối.
Dù thế nào đi nữa, tôi cảm thấy sợ và ghê tởm ông ta từ tận đáy lòng.
Có lẽ vì áy náy nên ông ta cũng không ép tôi.
Bác sĩ Đinh nhận được sự trừng phạt thích đáng. Tôi quay về nhà cũ, có cha mẹ và người anh trai yêu thương tôi.
Quan trọng nhất là Trần Tự không chết, tôi và anh thành đôi.
Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Thế nhưng vài ngày sau, đột nhiên tôi bắt đầu bị chóng mặt, nôn mửa, đau nhức toàn thân, sau đó thậm chí còn ngất xỉu.
Sau khi tôi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ không thể chẩn đoán ra nguyên nhân vì sao tôi có những triệu chứng như vậy.
Trần Tự sốt ruột phát điên nhưng hoàn toàn bó tay.
Tôi nói với Trần Tự là có thể do bác sĩ Đinh ném thuốc bột vào người tôi.
Trần Tự lập tức đi gặp ông ta, không ngờ ông ta đã tự sát trong tù.
Trần Tự tuyệt vọng, ngày ngày ở bên tôi, mắt đỏ hoe.
Bất ngờ là ít hôm sau, sức khỏe tôi lại có chuyển biến tốt đẹp, tôi được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường.
Hằng ngày, cha mẹ và anh tôi đều tới bệnh viện nhiều lần.
Lục Văn Thành thường xuyên túc trực bên ngoài phòng bệnh của tôi nhưng không dám vào trong.
Có lẽ là kỳ tích, bệnh tình của tôi dần thuyên giảm.
Thấy tình trạng của tôi khá lên, khuôn mặt lạnh lùng của Trần Tự cũng cười nhiều hơn.
Buổi tối trước ngày tôi được xuất viện, Trần Tự đi ra ngoài mua cơm, trong phòng bệnh chỉ còn một mình tôi.
Tôi không ngờ Lâm Quỳ lại đột nhiên xông vào đây.
“Tống Dữu, dựa vào đâu, dựa vào đâu mà cậu lại có được anh ấy!”
“Cậu có biết khoảng thời gian khó khăn nhất với anh ấy đều là tôi ở bên cạnh anh ấy không?”
“Cậu chết đi!”
Cậu ta như nổi điên, la hét om sòm trong phòng bệnh của tôi.
Một giây sau, một con dao cắm thẳng vào lồng ngực của tôi, tôi gấp đến độ sắp ngất đi.
Khoảnh khắc ý thức mơ hồ, tôi nhìn thấy Trần Tự lảo đảo chạy về phía tôi, hộp cơm mà anh mua rơi xuống đất…
11
Tôi mở mắt ra, xung quanh tràn ngập mùi nước khử khuẩn gay mũi.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
“Tiết kiệm chút sức lực đi, giờ cái mạng này của cậu không phải là của cậu đâu, mà là của Trần Tự đó.”
“Cậu tưởng cắt cổ tay tự sát là chết được thật hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-gai-cam&chuong=5]
Đừng đùa thế, trên mạng nói xác suất tự tử thành công bằng cách này chỉ mỗi 5% thôi.”
Một cốc nước ấm được đưa tới trước mặt tôi, tôi ngẩng lên nhìn, người đưa nước cho tôi lại là Lâm Quỳ.
[Nhưng rõ ràng cậu ta vừa mới giết mình mà!]
Tôi lập tức ngồi dậy, lạ là ngực tôi không hề đau.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dường như hiểu ánh mắt của tôi, cậu ta đưa giấy bút cho tôi.
“Trần Tự đâu?”
Tôi vừa viết, tay vừa run.
“Xem ra cậu ngủ lâu quá nên đầu óc bị chập cheng rồi!”
“Chẳng phải cậu đã tận mắt chứng kiến cái chết của anh ấy hay sao?”
Lâm Quỳ vành mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy khó chịu.
Tôi lập tức luống cuống, giật lấy điện thoại trong tay Lâm Quỳ.
Một giây sau, tôi điếng người, ngày hiển thị trên điện thoại là ngày thứ sáu kể từ khi tôi tự sát.
Tôi ngồi thừ người trên giường, nước mắt bất giác trào ra từ khóe mi.
Lẽ nào hết thảy chỉ là một giấc mộng?
“Rốt cuộc cậu làm sao vậy hả? Nếu như không vì di ngôn của anh Tự thì tôi mặc kệ cậu luôn rồi đó, sao ngày nào cậu cũng chỉ biết nghĩ tới cái chết thôi vậy?”
“Tính mạng của tôi là do anh Tự cứu. Hồi nhỏ, anh ấy đã nhặt được tôi nên tôi làm những chuyện này là để báo đáp anh ấy.”
“Nếu tôi là anh ấy thì tôi sẽ không cứu cậu, một người muốn chết thì có cứu kiểu gì cũng không được.”
“Cậu nghĩ cho kĩ đi, tôi đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cậu.”
Tôi chẳng hề nghe lọt tai bất kỳ câu nào mà Lâm Quỳ nói.
Tôi chỉ ngồi thẫn thờ trên giường bệnh như người mất hồn.
Một lát sau, bác sĩ tới.
“Tỉnh rồi à?”
“Chúng tôi phát hiện trong cơ thể cô có rất nhiều thành phần thuốc có khả năng gây ảo giác, gây ra tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể. Chúng tôi đề nghị cô nằm viện để theo dõi thêm.” Bác sĩ nói đầy nặng nề, nét mặt nhìn tôi đầy thương tiếc.
Tôi lại nằm xuống, ngoảnh mặt đi, không nghe xem bác sĩ nói gì nữa.
Ký ức trong mơ dường như đang dần biến mất.
Vẻ mặt đau khổ của Trần Tự trước khi chết dường như lại hiện ra trước mắt tôi.
Anh ấy vốn là người rất giỏi chịu đựng, phải đau biết chừng nào mới có thể khiến anh ấy có biểu cảm đau đớn như thế!
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại không nhịn được chảy nước mắt.
Đột nhiên, đầu tôi đau dữ dội, sau đó tôi lại bắt đầu nôn mửa không thôi.
Lâm Quỳ không có ở đây, không có ai chăm nom tôi, mà cậu ta lại là chỗ dựa duy nhất của tôi lúc này.
Tôi nhắm mắt lại, cảnh tượng ở cô nhi viện hiện rõ mồn một trước mắt.
Một cậu bé quái gở ngồi trên xe lăn ở góc ít người chú ý.
Một cô bé nhút nhát lại gần, móc chiếc kẹo duy nhất trong túi ra đưa cho cậu bé.
Cậu bé thẳng tay đánh bay chiếc kẹo đi, lạnh lùng nói đúng một chữ:
“Biến!”
Đây là lần đầu tiên cô bé lấy lòng người khác nhưng lại nhận về phản ứng như vậy, cô bé buồn lắm, quyết định sẽ mặc kệ cậu bé.
Ngờ đâu hôm sau, chiếc kẹo kia lại nằm nguyên vẹn trong túi của cậu bé.
Hơn nữa còn được bọc lại bằng nhiều lớp giấy như thể bọc một thứ gì đấy quý giá lắm.
“Trần Tự, hãy cho em dựa vào anh một lần nữa đi.”
Tôi mở mắt ra, ngoài cửa sổ tuyết trắng mênh mang, không hề có chút mầm sống nào, cũng như chính con người tôi vậy.
Tôi nhắm mắt lại, cổ họng sặc sụa mùi máu.
“Lẽ nào số thuốc tích tụ suốt mười mấy năm qua sẽ phát tác vào hôm nay hay sao?”
Tôi nuốt máu xuống, cố gượng rời khỏi giường, nhưng vì cơ thể kiệt sức nên tôi té ngã. Tại thuốc mà tay chân tôi chẳng còn chút sức lực nào.
Tôi phải cố hết sức bình sinh mới lết được cả người tới bên cạnh cửa sổ.
Trước đây, khi Trần Tự chăm nom tôi, anh ấy thích nhất là ngồi bên cạnh cửa sổ, hóa ra cảnh nhìn từ cửa sổ là như vậy.
“Nếu như có thể, em hy vọng kiếp sau mình bị điếc chứ không bị câm. Như vậy em có thể nói cho anh nghe tình yêu của em thay vì chỉ có thể lắng nghe tình cảm nặng sâu của anh.”
Ngoài trời chợt đổ tuyết. Tôi dựa vào cạnh cửa sổ, mí mắt chợt trĩu nặng…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận