3
Kể từ ngày đó, tôi không còn khuyên Lâm Quỳ thêm nữa.
Nếu như cậu ta khăng khăng muốn nạp mạng thì cứ để cậu ta đi, tôi chẳng ham cứu người làm gì.
“Anh Tự ơi, liệu anh có buồn khi em đi không?”
“Anh Tự à, đây là số kẹo mà em đã để dành lâu lắm rồi, giờ em cho anh hết đó.”
“Anh Tự à, thực ra em chẳng nỡ xa anh chút nào.”
Trong lúc tôi đang ngồi thất thần thì chợt nghe thấy tiếng nức nở của Lâm Quỳ.
Mặc dù Lâm Quỳ mới năm tuổi, ăn mặc cũng rất giản dị nhưng khuôn mặt lại xinh như búp bê, đặc biệt là đôi mắt to trong veo, thông minh cực kỳ dễ thương.
Lúc này, cậu ta đang nhìn Trần Tự bằng đôi mắt to tròn, lanh lợi ấy.
Trần Tự đứng đối diện cậu ta, thái độ hững hờ, chẳng nói chẳng rằng.
Thấy thế, Lâm Quỳ dần dần thôi chờ mong, ánh mắt trở nên cô đơn.
“Nếu như hôm nay người sắp phải đi là cậu ta thì thái độ của anh sẽ không như thế này đâu!”
Lâm Quỳ đứng một hồi lâu mà Trần Tự vẫn chẳng hé răng nói gì, cậu ta tức sắp khóc đến nơi.
Ba hôm sau, Lâm Quỳ được người cha giàu có của tôi kiếp trước đón đi.
Lúc rời đi, cậu ta nhìn Trần Tự chăm chú như thể muốn nhìn thấu cậu bé vậy.
Sau đó, cậu ta lại nhìn tôi chằm chằm, vốn dĩ tôi tưởng ánh mắt ấy sẽ tỏ vẻ khó chịu nhưng thực tế thì không, đó là một ánh mắt mà tôi không hiểu nổi.
Sau khi Lâm Quỳ đi rồi, một cặp vợ chồng giàu có tới cô nhi viện nhận nuôi tôi.
Họ không chê tôi không nói được, còn cảm thấy tôi có duyên với họ. Họ muốn đón tôi đi ngay trong ngày hôm đó, Trần Tự không tới chào tạm biệt tôi mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Mới trước đó không lâu, tôi còn trông thấy Trần Tự nói chuyện với người mẹ mới của tôi. Tôi không biết cậu bé nói gì với bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-gai-cam&chuong=2]
Tôi chỉ nhìn thấy người mẹ mới của tôi lắc đầu, xua tay với Trần Tự, sau đó cậu bé cúi đầu bỏ đi tôi không nhìn rõ nét mặt của cậu bé.
Tôi muốn bước tới chào tạm biệt Trần Tự, muốn dặn cậu bé đừng lúc nào cũng phớt lờ mọi người, đừng luôn miệng bảo người khác ngốc, nhất định phải tìm được cha mẹ nuôi thật tốt và… Tôi muốn cảm ơn Trần Tự đã bảo vệ tôi…
“Có lẽ kết quả tốt nhất chính là như vậy, tốt nhất là chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa nhưng cả hai vẫn còn sống.”
Tôi nhìn Trần Tự rồi lên xe cùng với cha mẹ mới.
Tôi thấy Trần Tự đứng tại chỗ, bất động suốt một hồi lâu. Cho đến khi xe đã chạy xa tôi không còn nhìn thấy cậu bé nữa, khi ấy tôi mới thôi ngoái nhìn…
Trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ, ngột ngạt và buồn bực.
Vậy nhưng tôi không ngờ rằng mình càng muốn trốn tránh Trần Tự thì lại càng không thể tránh được.
4
“Dữu Tử, cậu nghe nói gì chưa? Anh trai cậu lại đánh nhau với người tôi đó.”
Tôi lắc đầu, không tin.
Cặp vợ chồng nhận nuôi tôi đối xử với tôi rất tốt. Họ còn có một cậu con trai hơn tôi một tuổi.
Họ đã chi rất nhiều tiền để chữa bệnh cho tôi nhưng vô ích. Bác sĩ nói tôi bị dị tật bẩm sinh, không thể chữa khỏi được.
“Khương Dữu, cậu có biết người đánh nhau với anh cậu là ai không?”
Tôi lắc đầu, tỏ ý không biết.
“Đó là một học sinh mới chuyển tới trường mình. Nghe nói lúc ở trường cũ, anh ta cũng là tay côn đồ khét tiếng, đánh đấm rất giỏi. Tôi đoán là lần này anh cậu sẽ bị thương đó.” Bạn cùng bàn thấy tôi không nói gì lại tiếp tục nói.
“Mới khai giảng ngày đầu đã đánh nhau rồi, đỉnh thật!” Cô bạn ngồi bàn trên cũng quay xuống nói.
“Trật tự nào! Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển tới.” Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng, nói to.
Tôi nhìn lên trên bục giảng. Khoảnh khắc ấy, máu trong người tôi đông đặc lại.
“Chào các bạn, tôi tên là Lâm Quỳ. Mong sau này được mọi người giúp đỡ.”
Bên dưới lớp vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Lâm Quỳ chỉ chăm chú nhìn tôi, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Tôi cảm thấy ớn lạnh trước ánh nhìn ấy, lập tức chuyển mắt nhìn đi chỗ khác.
Hết buổi học, tôi vẫn đứng chờ anh tôi như mọi lần.
“Bé câm quý anh trai lắm nhỉ! Ngày nào cũng thấy em chờ anh trai.”
Tôi cười, không nói gì.
“Cút xéo, ai cho phép cậu gọi em tôi là câm!”Anh tôi nổi giận, giả bộ dọa đạp người kia.
“Em không gọi, không gọi nữa, anh Thành tha cho em đi!”
Tôi chỉ cười xem họ đùa nhau, bởi từ lâu đã quen với chuyện này.
Thế nhưng, ngay giây sau, nụ cười cứng lại trên môi tôi.
Tôi trông thấy Lâm Quỳ cười nói, đi sóng vai cùng một chàng trai ra cổng trường.
Gương mặt của chàng trai này sáng như vầng trăng, mang tới cảm giác xa cách và lạnh lùng nhưng lúc này đây, vì đi bên cạnh Lâm Quỳ mà khóe môi hơi cong lên một chút.
Tôi chỉ liếc mắt là nhận ra ngay chàng trai đó là Trần Tự, Trần Tự đã trưởng thành.
5
“Ôi, đến thua luôn, lại gặp phải thằng nhóc chết tiệt và con điếm thối kia rồi.” Trong lúc tôi đang ngẩn người, không rõ có phải cố ý hay không mà anh tôi lại nói khá lớn tiếng như vậy.
“Mày nói gì? Có giỏi thì nói lại xem nào.” Trần Tự đi tới, túm cổ áo anh tôi.
“Buông ra! Buông...”
Thấy anh tôi không đánh trả lại được Trần Tự, tôi sốt ruột vô cùng.
Chẳng rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nắm chặt cổ tay Trần Tự.
[Ôi, lạnh quá! Sao đang mùa hè mà tay Trần Tự lại lạnh như ma vậy?]
Trần Tự nhìn tôi. Đối diện với ánh mắt của anh, tôi cảm thấy ánh mắt anh thoáng sững sờ trong giây lát.
Thế nhưng chỉ một giây sau, anh lại lạnh lùng nói: “Cút mau, đừng xen vào chuyện này!”
“Đừng làm anh em bị thương, em xin anh.” Tôi đang định dùng thủ ngữ nói với Trần Tự câu này thì một bàn tay thon thon, xinh đẹp ngăn tôi lại.
“Đây là anh của cậu ta. Thôi bỏ đi, A Tự.”
Lâm Quỳ đột nhiên đứng ra khuyên can, tiện thể kéo Trần Tự qua một bên.
“Lần sau nói năng cho tử tế vào!”
Trần Tự buông anh tôi ra rồi nhìn tôi chằm chằm.
“A Tự, anh nhìn gì vậy? Chúng ta đi thôi.”
Nói đoạn, Lâm Quỳ nhanh chóng kéo Trần Tự đi, như thể không muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa.
“A Tự, hôm nay anh đã hứa là sẽ đi ăn hải sản với em rồi đó, không được đổi ý đâu đấy nhé.”
“Ừm.”
Có lẽ vì không nói được nên thính lực của tôi rất nhạy.
Tôi chợt thấy khó chịu, vừa chua xót vừa cay đắng. Thật là lạ.
[Trần Tự bị dị ứng hải sản rất nặng, tại sao anh lại đồng ý đi ăn hải sản với Lâm Quỳ?]
Cho tới khi hai người họ đã đi xa, tôi vẫn còn đứng tại chỗ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của họ.
“Bé câm, đi thôi nào. Sợ gì cái thiệt trước mắt chứ lần sau anh sẽ gọi người tới dạy cho cậu ta một bài học!”
“Anh à, anh kia là bạn em. Sau này anh đừng kiếm chuyện với anh ấy nhé.”
Vì tôi nên anh tôi đã đi học thủ ngữ nửa năm, hiện tại có thể hiểu được những gì tôi muốn nói.
“Bạn em hả? Trông em như thế mà sao lại có loại bạn đấy hả?”
“Loại bạn đấy gì chứ, anh ấy là người tốt đó.”
Tôi hơi giận, bởi tôi biết rõ tính nết của anh mình. Anh tôi nổi tiếng là đại ca của cả khối.
“Được được được, không kiếm thì không kiếm.” Anh tôi thấy tôi hơi giận bèn nói vội.
“À phải rồi, cha mẹ nhắc cuối tuần này em nhớ về thăm cô nhi viện, viện trưởng Tống… Sắp không ổn rồi.”
“Ồ, sao lại như vậy được?”
Tôi giả bộ ngạc nhiên trước mặt anh tôi nhưng thực ra tôi đã biết chuyện này từ kiếp trước rồi.
Cuối tuần, tôi đi thăm viện trưởng Tống.
Bà ấy dẫn tôi tới thăm căn phòng trước đây chúng tôi từng ở. Ở đó, tôi tình cờ phát hiện một quyển nhật ký.
Ở đây toàn là tụi trẻ con mới nhú, ai lại viết nhật ký nhỉ? Tôi thoáng ngờ vực.
Ổ khóa của quyển nhật ký này đã bị hỏng, có vẻ như là bị ai đó cố tình làm hỏng.
Tôi mở quyển nhật ký ra, một dòng chữ nắn nót đập vào mắt.
Một giây sau, tôi đứng như trời trồng, chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Tôi thực không ngờ mọi chuyện lại là như vậy…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận